Hắc Bạch Vô Thường dẫn chúng tôi đi thẳng tới trước cái giếng.
Đám âm sai đứng gác trước giếng nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, sắc mặt liền thay đổi.
Chúng vội vội vàng vàng bước lên nghênh đón:
“Hắc Bạch Vô Thường đại nhân tới rồi, ti chức không thể tiếp đón từ xa, không thể tiếp đón từ xa…”
Bạch Vô Thường đang cưỡi ngựa quỷ, lay động chiếc lưỡi dài ngoằng của mình ra:
“Đừng nói nhiều nữa, múc nước cho bọn họ uống đi.”
“Ti chức tuân mệnh!”
Nói xong, gã quỷ sai nọ vung tay lên.
Gã bắt đầu múc nước trong giếng lên, đồng thời dẫn chúng tôi đi qua đó.
Đoàn trọng phạm chúng tôi trực tiếp vượt qua đội xếp hàng, bắt đầu uống nước Mê Hồn.
Nhìn những bát nước trước mặt, tôi không khỏi cười khổ.
Thế nhưng khi tới lượt mình, tôi lại chẳng hề do dự một chút nào.
Hiện giờ tôi không có bất kỳ sự lựa chọn nào cả, cũng không được phép lựa chọn.
Tôi không hề chần chờ, mà một mạch uống cạn cả bát nước Mê Hồn.
Không có mùi vị gì cả, cứ như là một bát nước thông thường mà thôi.
Sau khi tôi uống cạn bát nước nọ, cảm giác chẳng có gì thay đổi cả, nhưng sau giây phút này, tôi đã thực sự chết rồi.
Hơn nữa, cũng sau giây phút này, tôi không thể nói dối được nữa.
Bởi vì một khi muốn nói dối, thì tôi sẽ không thể nói ra được thành lời.
Ví dụ như, bây giờ tôi muốn nói một câu: Tôi là cha của Hắc Bạch Vô Thường.
Kết quả, tôi không thể thốt ra được dù chỉ một lời, cho dù tôi có dùng cách gì, cũng không thể phát âm nổi.
Đây là sự thay đổi mà canh Mê Hồn đem tới, cũng là sức mạnh thần kỳ của loại canh này…
*****
Sau khi uống canh Mê Hồn xong, chúng tôi trực tiếp tiến vào trong Điện Vong Hồn.
Điện Vong Hồn được xây dựng trên một tuyến đường vắt ngang qua những ngọn núi.
Đám quỷ sai canh cửa đã mở cửa thành ra, cho chúng tôi tiến vào.
Cuối cùng, chúng tôi đi qua cung điện bên trong thung lũng, đi thẳng tới đường chân trời.
Khi chúng tôi xuất hiện lần nữa, chúng tôi có thể nhìn thấy một con sông lớn ở phía xa.
Đó là sông Tam Đồ, nước sông cuồn cuộn, chảy xiết vô cùng.
Hai bên bờ sông mọc đầy hoa bỉ ngạn.
Ở bên phía chúng tôi, những đóa hoa nở rộ, tạo nên một mảng màu đỏ tươi, y hệt như màu của máu.
Đám hoa màu đỏ đó chính là “Mạn châu sa hoa”, đại diện cho oán niệm.
Còn ở phía bên kia bờ là “Mạn đà la hoa”, đại diện cho hy vọng.
(Hoa bỉ ngạn có ba màu khác nhau, đó là: đỏ, trắng và vàng. Hoa bỉ ngạn màu đỏ được gọi là Mạn châu sa hoa, màu đỏ ở đâu tượng trưng cho mọi oán niệm, dục vọng và sự xấu xa của con người, khi u hồn còn lạc trong biển hoa đỏ ấy thì tức là còn vướng mối nợ nghiệt, chưa thể đầu thai.
Hoa bỉ ngạn màu trắng có tên gọi Mạn đà la hoa, là loài hoa tượng trưng cho cõi Phật. Là loài hoa được Đức Phật đưa về miền Cực Lạc, từ đó mọi hỉ nộ ái ố, tình si, nhung nhớ, u sầu … đều được thanh tẩy rời khỏi hoa bỉ ngạn, kết thành một màu hoa đỏ rực lửa rơi xuống sông Võng Xuyên. Từ đó nó hóa thành màu trắng. Khi u hồn bước qua được biển hoa trắng tức là đã trả hết nghiệp nợ, được phép đi đầu thai.)
Nơi này, cũng là điểm phân chia giữa cái chết và sự tái sinh.
Ở phía bên kia sông có một thành phố rộng lớn.
Thành phố kia rộng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ riêng bức tường thành đã cao trăm trượng rồi.
Nơi ấy vô cùng hùng vĩ, nguy nga vô cùng, như chỉ có độc một màu đen nhánh, khiến cho người ta cảm nhận được một loại áp lực vô hạn.
Đó chính là thành Phong Đô.
Tuy nhiên, mặc dù thành Phong Đô vô cùng rộng lớn, nhưng so với dãy núi Âm Sơn ở phía sau, lại chẳng khác nào một hạt muối giữa đại dương cả.
Âm Sơn là dãy núi lớn nhất trong Âm phủ, truyền thuyết kể rằng đằng sau Âm Sơn là một khoảng hư vô kéo dài tới vô tận.
Đến cả tiên bảo của Tam giới cũng không thể khám phá được vùng đất ấy.
Ở đó, có vô vàn cô hồn, ác quỷ…
Tôi đã từng tới nơi này, cho nên cũng không đến nỗi quá sốc.
Những tên tội phạm nghiêm trọng xung quanh tôi, cư xử cứ như là đang đi du lịch vậy.
Cả đám há miệng trợn mắt, tất cả đều cảm thán nói.
“Oa, thành trì lớn thật!”
“Mẹ kiếp, con sống kia cũng rộng quá.”
“Hoa bỉ ngạn ở nơi này cũng thật là đẹp!”
“Đến thành Phong Đô rồi, không ngờ được nơi này lại tráng lệ đến như thế…”
“…”
Đám tội phạm cứ cảm thán không ngừng.
Kết quả, Hắc Vô Thường lại mắng một câu: “Nhìn nhìn cái rắm, tất cả nhanh chóng lên đường cho bổn âm sai. Sớm ngày tới 18 tầng địa ngục để chịu khổ đi…”
Nói xong, hai người họ túm xích sắt, đưa chúng tôi đến bến đò.
Nơi đó có có một chiếc thuyền đang chờ sẵn.
Có thu phí qua đò.
Tôi nhớ ông già chèo thuyền trước đó từng nói, mỗi một người hết một đồng vàng.
Bây giờ còn phát triển đến mức, còn có thể trả bằng thẻ…
Nếu đã lên thuyền mà không có tiền để trả, thì sẽ bị ném thẳng xuống sông.
Nhưng chúng tôi lại có một người đặc biệt đến đón, đương nhiên sẽ không phải mất tiền qua đò.
Hắc Bạch Vô Thường chỉ nói vài câu, ông lão kia đã nhổ neo, đưa chúng tôi đi qua sông.
Ngồi trên con thuyền yên ổn, nhưng tôi vẫn nhìn cảm và u sầu.
Lúc trước, có một đám trẻ trâu kêu gào không chịu mua vé tàu, kết quả đã bị ném xuống sông, sau đó, bị bầy lệ quỷ trong nước kéo xuống tận đáy sông.
Tôi thở dài một tiếng.
Mất một lúc, chúng tôi đã đến phía bên kia bờ.
Sau khi lên bờ, chúng tôi đi thẳng đến thành Phong Đô.
Ven đường có rất nhiều quỷ hồn.
Nhưng phần lớn, đều là những quỷ hồn có đủ tư cách trở thành quỷ dân ở nơi này.
Bọn họ có được quỷ thọ, có thể cư trú trong thành Phong Đô trong vài chục năm, thậm trí là hơn trăm năm.
Ở đây, họ sẽ không phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử.