Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2507

Chương 2507 Chương 2507

Sống ở đây mới thực sự là tận hưởng cuộc sống.

Đương nhiên, nếu bạn là một quỷ nghèo, đi đầu thai vẫn là lựa chọn tốt hơn.

Tôi đã hiểu hết thảy về nơi này, khác hoàn toàn với đám quỷ hồn đang tò mò kia.

Đi tới trước cổng thành Phong Đô, tôi lại nhìn thấy đôi câu đối rất quen thuộc.

Vế trên: Người với quỷ, quỷ với người, người quỷ chẳng chung đường.

Vế dưới: Âm và Dương, Dương và Âm, Âm Dương mãi cách xa.

Trên cổng không có hoành phi, chỉ có một tấm bảng đen.

Ở giữa tấm bảng, có khắc ba chữ “Thành Phong Đô” màu vàng rất to.

Nơi này, chính là thành Phong Đô.

Là nơi cuối cùng mà ai cũng phải tới sau khi chết.

Đám quỷ tù ở xung quanh đều tò mò đánh giá nơi này, chỉ có tôi là vẫn luôn giữ im lặng suốt cả quãng đường, chỉ thở dài thườn thượt mà thôi.

Bạch Vô Thường thấy tôi như vậy, không khỏi hỏi một câu:

“Đinh Phàm, bổn âm sai thấy cả quãng đường này cậu đều rất bình tĩnh.

Chẳng lẽ cậu không hề bị sốc bởi mọi thứ trên đường đi sao?”

“Không có.”

Sau khi uống xong canh Mê Hồn, tôi chỉ ăn ngay nói thật.

“À! Thật đúng là kỳ lạ đấy.

Bổn âm sai đã từng áp giải không biết bao nhiêu là ác quỷ.

Thế nhưng, có rất ít người có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy trong suốt cả hành trình tới Phong Đô như thế.

Cậu có thể được coi là một trong số những người ít ỏi ấy.

Cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao cậu có thể bình tĩnh như vậy không?”

Bạch Vô Thường đúng là ăn no rửng mỡ, bây giờ đã trở lại thành Phong Đô, ông ta có thể nhận được mấy ngày nghỉ ngơi.

Cho nên, tâm trạng của ông ta lúc này rất tốt.

Mà tôi thì đã uống canh Mê Hồn rồi, không thể nói dối được.

Nghe ông ta hỏi như vậy, tôi đã trực tiếp trả lời: “Bởi vì tôi đã tới nơi này.”

“Cái gì?” Hắc Vô Thường kinh ngạc.

Tạ Tất An cũng mở to hai mắt nhìn tôi.

Đám trọng phạm xung quanh cũng đều kinh ngạc vô cùng, quay đầu lại lén nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.

Nói đùa à? Sao có thể chứ?

Đã uống canh Mê Hồn rồi, sao còn có thể nói dối được chứ?

“Cậu, cậu đã tới đây rồi ư? Làm sao có thể như thế được?”

“Không sai, 5 năm trước tôi đã thực sự tới đây.” Tôi vô thức nói ra sự thật.

Hắc Bạch Vô Thường liếc mắt nhìn nhau một cái, hơi nhướng mày lên.

Sau đó, Hắc Vô Thường liền tự lẩm bẩm một câu: “5 năm trước, hình như từng có người xâm nhập vào Âm phủ.”

Bạch Vô Thường đột nhiên kinh ngạc, sau đó quay đầu hỏi tôi: “Vậy câu: “Mười ba quỷ sai đang ở dưới đáy sông. Cả người tốt bụng không cần lời cảm ơn.” Có phải chính là lời mà cậu đã để lại không?”

Tôi âm thầm cười khổ, trực tiếp mở miệng trả lời: “Là tôi để lại.”

Trong nháy mắt, Hắc Bạch Vô Thường lộ ra vẻ khiếp sợ vô cùng.

Hắc Vô Thường gầm lên một câu: “To gan, kẻ dám tự tiện xông vào địa phủ, hoá ra lại là cậu.”

Bạch Vô Thường lại cười “Hắc hắc”.

“Thú vị đấy, chẳng trách dương thọ hơn 60 năm của thằng nhóc nhà cậu lại hết nhanh như vậy.

Hiện tại lại còn rơi vào trong tay của bổn âm sai.

Hoá ra, trên người cậu lại gánh vác tội danh nghiêm trọng như thế.

Đừng nói nữa, đi thôi…”

Trong lòng Bạch Vô Thường đã hiểu rõ ràng.

Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, ông ta đã chọn tôi là Dương Sứ.

Có thể coi đó là vận may của tôi.

Nhưng bọn họ cũng rất ngạc nhiên, thắc mắc tại sao tôi lại mất đi hơn 60 năm dương thọ một cách nhanh chóng như vậy.

Bây giờ bọn họ đã hiểu, thì ra là do tôi đã xâm nhập vào Âm phủ.

Chắc hẳn là Phán Quan đã phát hiện ra và cho điều tra rõ ràng, cho nên hơn 60 năm tuổi thọ mới bay sạch như thế.

Sau đó, bọn họ mở quyển sách nhỏ trên tay ra, trên đó có ghi tên của tôi.

Lúc này, họ mới dẫn linh hồn của tôi đi vào Âm phủ.

Hắc Bạch Vô Thường đã tồn tại ở nơi này rất lâu rồi.

Có tình huống gì mà họ chưa từng trải qua chứ, cho nên, sau vài phút ngắn ngủi kinh ngạc, họ đã lấy lại tinh thần.

Hai người họ dẫn tôi đi về phía trước.

Về phần những trọng phạm bị bắt đi cùng tôi, cả đám đều đang vô cùng kinh ngạc.

Kinh ngạc cảm thán vì tôi chẳng khác nào thần, hiện giờ trong đầu họ đều tràn ngập những câu hỏi.

Giết người phóng hỏa, chuyện gì họ cũng đã làm rồi.

Nào là sát thủ liên hoàn, côn đồ phá hoại, xã hội đen, biến thái,… loại người nào cũng có.

Nhưng không một kẻ nào dám “chơi lớn” như tôi.

Một người còn sống sờ sờ, thế mà dám tự ý xông vào Âm phủ…

Trong khi những người này còn đang kinh hoàng, nhóm chúng tôi đã đi vào thành Phong Đô.

Thành Phong Đô vẫn phồn hoa như trước, thậm chí còn càng phồn vinh hơn, người qua người lại trên phố không dừng.

Đủ các loại quảng cáo tuyên truyền, thiết bị chiếu hình lập thể.

Nó mang đến cho mọi người cảm giác như vừa lạc vào một bộ phim khoa học viễn tưởng quen thuộc.

Nào là áp phích quảng bá album của anh trai Quốc Vinh, nào là hình ảnh một diễn viên tướng thanh nổi tiếng nào đó đang trình diễn,…

Nào là hội nghị ra mắt điện thoại di động mới của sếp Kiều, hay ngày ra mắt của một vị ngôi sao nào đó có số danh 24 tại Âm phủ…

Tất cả những kẻ phạm tội đều không khỏi cảm thán, kỳ thật Âm phủ cũng không tệ như trong tưởng tượng của bọn họ.

Những vị danh nhân kia, sau khi chết đi vẫn có thể “Sống” vui vẻ, khỏe mạnh tại Âm phủ y như lúc còn ở trên dương gian.

Hơn nữa, họ vẫn là ngôi sao, được người người chào đón như cũ.

Nơi này, không chỉ phồn vinh và phát triển như trên nhân gian…

Hơn nữa, các sản phẩm của các nền văn minh thần thánh và nhân gian còn được kết hợp với nhau, tạo thành nền khoa học kỹ thuật và văn hoá rất đặc biệt.

Các thiết bị công nghệ đen hoàn toàn khác biệt đã xuất hiện tại đây, mang đến cho nơi đây một triển vọng hoàn toàn khác về sự phát triển của văn minh Địa phủ.

Bình Luận (0)
Comment