Tuy nhiên, tôi đã miễn dịch rồi.
Giờ tôi chỉ nghĩ tới sư phụ và Độc đạo trưởng thôi.
Tôi còn trẻ như vậy, chưa chi đã chết rồi.
Nếu để cho sư phụ cùng Độc đạo trưởng biết được, liệu bọn họ có trách móc tôi không nhỉ?
Năm đó, khi tôi rời khỏi Âm phủ, sư phụ đang là Quỷ Phán thực tập, còn Độc đạo trưởng là quỷ sai thực tập.
Tôi đã về dương gian được gần 5 năm, nếu tính theo thời gian ở Âm phủ, hẳn là đã trải qua 20, 30 năm rồi!
Cũng không biết sư phụ và Độc đạo trưởng có còn ổn không nữa.
Nếu chuyện này đã xảy ra với tôi, chẳng biết có liên luỵ đến hai vị sư phụ hay không?
*****
Dù sao thì năm đó, khi tôi xuống Âm phủ này, sư phụ và Độc tiền bối đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Nếu chuyện của tôi bị bại lộ, sư phụ tôi và Độc tiền bối có lẽ cũng đã bị vạch trần rồi.
Cho nên, điều này đã trở thành nút thắt trong lòng tôi.
Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì được.
Chỉ có thể im lặng để âm sai áp giải, không ngừng đi về phía trước.
Điểm dừng tiếp theo của tôi chính là Điện Diêm La.
Không lâu sau khi tiến vào cổng thành, chúng tôi tiến về phía một tòa nhà cao lớn và uy nghiêm nằm giữa thành Phong Đô.
Tuy tòa cung điện này ở trước mắt, tuy rằng tốc độ của những quỷ hồn như chúng tôi cũng rất nhanh…
Thế nhưng, chờ tới khi chúng tôi tới được trước tòa cung điện đó, đã giờ năm tiếng đồng hồ sau.
Có thể thấy được, thành Phong Đô này rộng lớn tới mức nào.
Tòa cung điện này thực sự rất lớn.
Khi chúng tôi đi vào trong, chỉ cảm thấy cung điện này có kiến trúc rất khác biệt so với những tòa nhà trước đó mọi người đã tới.
Nó trải dài vô tận, như mãi chẳng thấy điểm cuối, có cảm giác như một ngọn núi nằm giữa thành phố vậy.
Đưa mắt nhìn lên trên, chỉ thấy trên đỉnh cung điện, có ba chữ rất to, sơn màu đỏ rực rỡ: “Điện Diêm La”.
Trước cửa Điện Diêm La, có hai sinh vật kỳ lạ chỉ thấy ở Âm phủ đang canh giữ.
Chúng nó nằm ở hai bên cửa, trên người sinh vật này phủ đầy vảy, có bốn chân và một cái đuôi.
Trông chúng giống như loài báo nhưng không phải báo, giống như loài hổ lại không phải hổ.
Dù sao đi nữa, tôi cũng không nhận ra hai sinh vật này là giống gì.
Tuy nhiên chúng lại rất to lớn.
Mỗi một con đều cao đến 3 mét, dài từ 5 mét trở lên.
Mẹ kiếp, nếu thứ này là lạc tới nhân gian, thì chắc chắn sẽ hù doạ người ta sợ chết khiếp.
Nhưng tại nơi này, có vẻ như chúng chỉ là lính canh cổng cho Điện Diêm La thôi.
Ngoài những thứ này ra, còn có rất nhiều quỷ hồn đi ra, đi vào Điện Diêm La.
Bởi vì Điện Diêm La chính là đơn vị hành chính chính của thành Phong Đô này.
Phàm là quỷ hồn từ dương gian xuống, đều phải tới đây để trình diện và báo cáo.
Thập Điện Diêm La ngày thường cũng làm việc ở đây.
Tuy nhiên, những vụ án và chúng sinh mà Thập Điện Diêm La phải can thiệp vào, chỉ sợ đều là những vụ án lớn.
Hoặc là quỷ hồn cực kỳ hung ác, hoặc là người tốt chín kiếp, hoặc là án oan vô cùng.
Còn những tình huống bình thường, đều sẽ do tứ đại Phán Quan cùng vô số những Phán Quan nhỏ hay tập sự như sư phụ tôi xét xử.
Sau đó, người nên đầu thai sẽ đi đầu thai, người nên ngồi tù thì sẽ đi ngồi tù.
Cũng không biết, hôm nay chúng tôi sẽ được Phán Quán cấp bậc nào phán xét đây.
Liệu tôi có thể nhìn thấy được tứ đại Phán Quan trong truyền thuyết không nhỉ? Hoặc là được gặp Thập Điện Diêm La?
Tuy rằng, tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của Thập Điện Diêm La trên đài truyền hình Âm phủ rồi.
Nhưng tôi mới chỉ được tận mắt nhìn thấy mỗi Biện Thành Vương mà thôi.
Tôi cứ âm thầm nghĩ trong lòng, Hắc Bạch Vô Thường đã dẫn chúng tôi đi thẳng vào trong Điện Diêm La rộng lớn.
Tại đây, những quỷ hồn được các quỷ sai áp giải tới nhiều phòng xét xử khác nhau.
Những quỷ sai làm việc ở đây cũng có rất nhiều việc phải làm, nhiều đến không kể xiết.
Nhìn dáng vẻ này, trông cũng chẳng khác nào tòa án tại nhân gian của chúng tôi cả.
Có rất nhiều phòng thẩm vấn, những quỷ hồn được phân thành từng loại, chia thành từng nhóm khác nhau, rồi lần lượt đưa tới từng phòng thẩm vấn riêng biệt.
Cuối cùng, họ sẽ được thống nhất tách ra và đi đến những nơi khác nhau để nhận hình phạt tra tấn, hoặc là đi đầu thai, hoặc là xin được phép cư trú, và lấy được tư cách trở thành quỷ dân ở đây.
Mọi thứ đều có rất trật tự và hoạt động liên tục.
Bởi vì Hắc Bạch Vô Thường dẫn đội chúng tôi vào, cho nên Hắc Bạch Vô Thường đã dẫn chúng tôi thẳng vào Điện Diêm La.
Lập tức, có quỷ sai chuyên trách đã dẫn theo mấy tiểu quỷ khác đi lên tiếp đón Hắc Bạch Vô Thường.
Một quỷ sai được bao phủ bởi lớp da đỏ rực trông giống hệt như một con rồng ba đầu, đã đi lên chào hỏi: “Vô Thường đại nhân, các ngài tới rồi.”
“Ừ! Nhóm trọng tội này, giao lại cho anh đấy, đây là danh sách tội phạm.
Hai anh em tôi cũng nên tới lầu Cực Lạc thư giãn hai ngày đây…”
Bạch Vô Thường lắc lư chiếc lưỡi dài của mình, hai mắt như phát sáng.
Hắc Vô Thường nghe đến ba chữ “Lầu Cực Lạc”, cả người cũng tức khắc trở nên thoải mái hẳn.
Nhưng Bạch Vô Thường vừa dứt lời, tên quỷ sai có ba cái đầu rồng kia vội vàng nói:
“Hai vị Vô Thường đại nhân, các ngài đừng đi vội.
Vừa rồi, Tần Quảng Đại Vương có truyền khẩu dụ tới.
Nói nếu hai vị đại nhân có trở về, xin hai vị đại nhân hãy dẫn cả đoàn trọng phạm này, tới trước sảnh lớn của Điện Diêm La.”
Hắc Bạch Vô Thường đang nghĩ về chuyện của lầu Cực Lạc, lại đột nhiên nghe được lời này.
Sắc mặt của họ không khỏi lộ ra sự khó hiểu.
Tần Quảng Đại Vương, chính là người đứng đầu Thập Điện Diêm La, cho dù Hắc Bạch Vô Thường bọn họ có nằm trong top 10 đại âm soái, nhưng cũng đến 18 năm rồi họ chưa được gặp ông ấy tới một lần.