Hơn nữa, hơn một ngàn gia đình khác cũng phải chịu khó khăn, vất vả vì bị anh ảnh hưởng.
Cái mà anh gọi là công ích, thật ra cũng chỉ là hành động phô trương, dùng để lừa gạt xã hội.
Vậy tại sao không thể phạt anh xuống tầng địa ngục thứ 18 chứ?
Người đâu, kéo anh ta xuống.”
Tên kia phồng mang trợn má, còn muốn đôi co thêm.
Bởi vì anh ta đã uống canh Mê Hồn, nên căn bản không thể cất ra lời nói dối, nhưng cũng không thể nói ra sự thật.
Cho nên, anh ta chỉ có thể trợn trừng mắt, chẳng nói nổi một lời.
Rất nhanh, anh ta đã bị kéo đi.
Khó trách trước đó tôi lại nghe được tin tức, rằng có một số người đã phải nhảy lầu tự tử sau khi thị trường chứng khoán lao dốc.
Nhìn tình hình này, rõ ràng chuyện này là do có người cố ý làm ra.
Tiếp theo, đến lượt vị Phán Quan cuối cùng, trên quần áo có đề hai chữ “Âm luật” cũng mở lời.
Đây chắc hẳn là Thôi Phán, bởi vì người đứng đầu tứ đại Phán Quan cũng là người quản lý Âm Luật tại Địa phủ, chính là Thôi Ngọc, Thôi Phán Quan.
Ông ấy chỉ thẳng vào một người đàn ông đứng bên phải tôi, nói:
“Chu Mậu, không tôn trọng và yêu quý sinh mệnh.
Tự sát.
Phạt, đày 200 năm tại tầng 14, Địa ngục Uổng Tử.
Hết hình phạt, đầu thai thành chó, chỉ đáng ăn phân.”
Tự sát, chuyện này thì tôi biết.
Phàm là người mắc phải tội tự sát, sau khi chết đều sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục.
Chỉ là tôi không ngờ tới, tội tự sát này lại bị phạt nặng đến như vậy.
Không những bị đày xuống tận 14 tầng địa ngục, mà kiếp sau còn không thể làm người, chỉ có thể làm chó ăn phân.
Người đàn ông tên Chu Mậu nọ có vẻ hoang mang:
“Phán Quan đại nhân, sao lại như thế?
Cuộc sống của tôi không hề dễ dàng gì.
Gia đình ly tán, sự nghiệp thì lụi bại.
Tôi không còn muốn sống nữa, cho nên tôi mới tự sát. Nhưng cũng không làm tổn thương đến ai khác nữa?
Tại sao còn trừng phạt tôi?
Còn nữa, tôi không muốn trở thành chó, kiếp trước tôi ghét nhất chính là loài chó.”
Người đàn ông tên Chu Mậu này không chịu chấp nhận hình phạt, còn muốn giảo biện.
Nhưng thái độ của Thôi Phán này, rõ ràng tốt hơn so với khi Phán Quan phạt ác tên là Chung Quỳ trước đó.
“Chu Mậu, anh phải biết một điều, để có thể trở thành người mà bước vào nhân giới đã là chuyện không hề dễ dàng rồi.
Cơ thể, tóc tai anh nhận từ cha mẹ.
Tuy rằng họ đều đã qua đời, nhưng anh vẫn không thể tự làm hại bản thân mình hay là tự sát.
Một kiếp này của anh, không đơn giản là cơ hội Diêm Vương trao cho anh, mà đó còn là sự vất vả từ nhiều kiếp luân hồi của anh nữa.
Dựa theo Âm luật tại Âm phủ.
Nếu anh đã không trân trọng sinh mạnh, sau khi chết đi sẽ bị giam trong nhà ngục Uổng Tử.
Đời sau sẽ không còn là con người nữa.
Bổn phán niệm tình anh đã chết, nên tiết lộ cho anh một chút thiên cơ.
Trong hai năm nữa, anh sẽ dốc sức làm lại, từ đó sự nghiệp khởi sắc, gia đình đoàn tụ.
Cuối cùng được hưởng một tuổi già an nhàn và có hai đứa con, một nam một nữ.
Đáng tiếc, anh lại tự làm hại thân thể của mình, không thể chịu đựng được thử thách mà trời cao ban cho anh.”
Nghe Thôi Phán nói xong, cơ thể của Chu Mậu buông lỏng, trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất.
Có thế nào anh ta cũng chưa từng nghĩ tới, quãng đời còn lại của mình, hoá ra lại rộng mở và hạnh phúc tới nhường ấy.
Nhưng anh ta lại không vượt qua được khó khăn, lựa chọn tự tử.
Còn tôi cũng không khỏi thở dài một tiếng.
Bất giác, tôi nhớ đến câu nói nổi tiếng của một chiến lược gia quân sự người Pháp nào đó:
Khi bạn đang ở thời điểm khó khăn nhất, cũng là lúc bạn đang ở gần sự thành công nhất.
Tôi thở dài và nhìn kẻ đã tự sát kia bị quỷ sai kéo đi.
Sau đó, hơn mười quỷ hồn xung quanh đều lần lượt bị kết án.
Hầu hết những kẻ này đều có liên quan đến các vụ án giết người
Phần lớn đều bị đày vào Địa ngục Đao Sơn, kiếp sau cũng không có ai có được phúc báo tốt.
Nếu không phải làm súc sinh, thì cũng phải chịu đựng đủ loại cực hình, hơn nữa, tuổi thọ của ai cũng rất dài.
Thậm chí, có một tội quỷ vì tội nghiệt quá lớn, mà phải trả giá rất đắt.
Kẻ này lúc còn sống đã làm quan lớn, giết người, đánh chửi cha mẹ, lừa đảo tài chính, giả làm người tốt,…
Kết quả, kẻ này đã bị đày xuống ba địa ngục: Huyết Trì, Hoả Sơn, Thạch Ma.
Số năm trừng phạt ở mỗi địa ngục tuy khác nhau, nhưng tổng cộng lại, thế mà lại đạt tới một con số đáng sợ, 1680 năm.
Tôi nhìn quanh, từng tên tội phạm lần lượt rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi.
Nhưng khi đến lượt tôi, bốn vị Phán Quan lại dừng lại, không lật xem Sổ Sinh Tử nữa.
Mà vị Thôi Phán đứng đầu tứ đại Phán Quan quay đầu lại, nói với mười vị Diêm La: “Mười vị Đại vương, hẳn chính là người này rồi…”
*****
Mười mấy tên tội phạm đã lần lượt bị các vị Phán Quan xét xử, sau đó bị áp giải xuống 18 tầng địa ngục.
Hiện giờ, trong toàn bộ Điện Diêm La rộng lớn, chỉ còn dư lại mỗi mình tôi.
Thôi Phán lại nói với mười vị Diêm Vương ở phía trên, hẳn chính là tôi rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hay là tội danh của tôi, so ra còn nặng hơn cả tội danh của những quỷ hồn trước đó?
Tôi chỉ vừa kịp nghĩ tới đây, mười vị Diêm La của Minh giới đang ngồi trên cao, đều khẽ mở mắt và nhìn chăm chú về phía tôi.
Mười vị Diêm La này đều có khí thế bất phàm.
Trên người mỗi một vị, đều có sức uy hiếp của một vị đế vương.
Sau đó, tôi chỉ nhìn thấy Tần Quảng Vương - người đứng đầu Thập Đại Diêm La, lên tiếng: “Thôi Phán Quan, tuyên bố bản án đi!”
Thôi Phán khẽ gật đầu: “Vâng, đại vương.”
Nói xong, Sổ Sinh Tử lại được mở ra.
Giây phút tiếp theo, ông ấy quay lại, nói với tôi: