“Đinh Phàm, đột nhập vào Âm phủ, liên tục nhiễu loạn Minh giới.
Đả thương 13 vị quỷ sai, giết chết Quỷ Sứ cai quản khu vực núi Thanh Thạch.
Xúc phạm âm luật.
Phạt, thần hồn câu diệt (tiêu diệt linh hồn và tinh thần).”
Thôi Phán lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra, đã khiến cả người tôi đều lạnh toát.
Quả nhiên giống hệt với dự đoán của tôi, cái chết của tôi có liên quan rất nhiều đến chuyến xâm nhập vào Địa phủ lần trước.
Hơn nữa, chuyện tôi đã giết quỷ sai, rốt cuộc vẫn bị vạch trần.
Chỉ là tôi không thể tưởng tượng được, hình phạt của mình lại nghiêm trọng đến vậy.
Thần hồn câu diệt, thế này là không muốn cho tôi được siêu sinh nữa sao?
Trong lúc nhất thời, tôi chau mày, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Mà cũng cùng lúc này, tôi nhìn thấy vị Minh Vương thứ sáu, trước mặt có đề một chữ “Biện”.
Biện Thành Vương đột nhiên nói với tôi trước tất cả đại điện: “Đinh Phú Quý, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ngữ điệu của Biện Thành Vương trầm thấp, tốc độ nói chuyện tương đối chậm rãi, nhưng lại có một loại uy áp mạnh mẽ.
Vừa nghe được lời này, tôi đã hiểu rõ ông ấy đang trêu chọc mình.
Đinh Phú Quý, chính là cái tên giả tôi dùng để trà trộn vào Âm phủ.
Cũng là cái tên tôi bịa ra khi va phải xa giá của Biện Thành Vương tại cửa thành Uổng Tử.
Nào ngờ, Thiên Đạo luân hồi.
Hôm nay, khi tôi được gặp Biện Thành Vương lần nữa, lại là ở trước mặt bốn vị Phán Quan như thế này.
Cái tên giả của tôi đương nhiên sẽ bị lộ, bởi vì tất cả chúng sinh trên thế gian này, đều có kết nối với Sổ Sinh Tử.
Thân thể tôi khẽ run lên, sau đó vội chắp tay quỳ bái: “Thưa Biện Thành Vương, năm xưa tiểu quỷ cũng vì bất đắc dĩ nên mới lừa gạt ngài.”
Kết quả, tôi vừa mới dứt lời, vị Minh Vương thứ năm ngồi bên cạnh Biện Thành Vương, Diêm La Vương lại cất lời:
“Lừa gạt Minh quân, tội nặng thêm một bậc. Người đâu, lôi tên này xuống dưới, chém!”
“Vâng!”
Kế tiếp, chỉ thấy hai vị quỷ sai nhanh chóng bước lên.
Các vị văn thần võ tướng của Minh giới đứng ở hai bên đều lẳng lặng nhìn tôi, không nói lời nào.
Mẹ nó, nhanh như thế đã định lôi tôi ra chém rồi à.
Đương nhiên tôi phải tranh thủ thêm thời gian cho mình, tuy rằng tôi thực sự đã làm ra những chuyện tày đình, như đột nhập Địa phủ, giết chết quỷ sai.
Nhưng tôi đột nhập vào Địa phủ, là vì để bảo vệ cho Mộ Dung Ngôn.
Nếu không, hồn phách của Mộ Dung Ngôn đã tan biến từ lâu rồi.
Mà Mộ Dung Ngôn bị hồn phi phách tán, thì bản thân tôi cũng phải hứng chịu vết thương rất nặng nề.
Còn nữa, đúng là tôi đã giết chết quỷ sai.
Nhưng cũng là bởi vì tên kia cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn, cáo mượn oai hùm, quá mức ngông cuồng.
(Cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn 拿著雞毛當令箭: Ý chỉ bọn chuyên luồn cúi, có chút quyền mà lên mặt với người khác, sẵn sàng ám toán, làm hại người lành.)
Gã ta tuyên bố muốn giết chết hai người bạn của tôi, là Vương Bảo Thành cùng Đằng Ngưu, vì thế tôi mới phải ra tay giết gã.
Mọi việc xảy ra đều có lý do, hơn nữa, khi còn ở trên dương thế, tôi đã làm biết bao nhiêu là chuyện tốt, vì sao bọn họ không ai nhắc tới thế?
Bởi vậy, tôi trực tiếp mở miệng:
“Xin Đại vương từ từ đã, tiểu quỷ mặc dù có tội, nhưng tiểu quỷ không nhận tội này.
Tiểu quỷ chưa bao giờ làm ra những việc thương thiên hại lý.
Giết chết quỷ sai, cũng vì có nguyên nhân cả.
Đột nhập Địa phủ, cũng chỉ vì bần cùng mới phải làm.
Cả đời này của tiểu quỷ đều vì Đạo mà sống.
Khi chết, cũng là hy sinh mình vì Đạo.
Trên không làm trời xanh thất vọng, dưới không phụ lòng tin của người thân, bạn bè.
Năm đó tuy có lừa gạt Biện Thành Vương, tiểu quỷ xin nhận phạt.
Nhưng cũng không đến mức phải thần hồn câu diệt chứ ạ?”
Tôi không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói năng rất từ tốn.
Mười vị Diêm La nghe những lời tôi nói, trên khoé miệng đều gợi lên một nụ cười.
Vị Minh Vương thứ ba, Tống Đế Vương phất phất tay ra hiệu.
Ý bảo đám âm sai cứ lui xuống trước.
Đồng thời, vị Minh Vương thứ tư, Ngỗ Quan Vương cũng nói với tôi:
“Hay cho tên Đinh Phàm nhà cậu, đến là nhanh mồm dẻo miệng.
Được thôi, Thập Điện Diêm La chúng tôi hôm nay sẽ cho cậu một lối thoát.
Để xem cậu có xứng đáng thoát khỏi hình phạt “thần hồn câu diệt” hay không.”
Xử Quan Vương vừa dứt lời, vị Minh Vương thứ bảy là Thái Sơn Vương cùng vị Minh Vương thứ tám Đô Thị Vương, cũng mỉm cười, nói:
“Tên tiểu quỷ kia, cậu cũng dám tự nhận là tuẫn Đạo (hi sinh vì Đạo) ư? Có công đức gì không?”
“Đúng vậy, tiểu quỷ Đinh Phàm.
Chỉ cần cậu nói ra mình có được công trạng gì.
Bổn vương có thể xoá bỏ tội danh cùng hình phạt thần hồn câu diệt cho cậu.”
Nghe đến đó, tôi định trả lời.
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sáng ngài của Thập Điện Diêm La, vẻ mặt bình tĩnh của tứ đại Phán Quan…
Cả một đám văn thần võ tướng trên điện đều nhìn vào mình chằm chằm.
Không hiểu vì sao, tôi lại có cảm giác như trong không khí tại đại điện, hình như có chút mùi âm mưu.
Mười mấy tên trọng phạm trước đó, sau khi đã bị tuyên án, cho dù có cố chống chế thế nào, cũng bị quỷ sai kéo xuống đi chịu phạt một cách nhanh chóng.
Hơn nữa, về cơ bản, Thập Điện Diêm La không hề lên tiếng.
Thậm chí còn chẳng thèm mở mắt ra nhìn chúng lần nào.
Thế mà tới phiên tôi, sao lại khác như thế?
Gần như tất cả các vị Thập Điện Diêm La đều đã mở lời với tôi rồi.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự là vì chuyện tôi đã xâm nhập Địa phủ hay sao?
Trong lòng tôi tuy xuất hiện cảm giác rất quái lạ, nhưng vẫn không thể nói ra được.
Lúc này, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Rốt cuộc thì một khi thần hồn đã bị tiêu diệt, thì tôi sẽ thực sự biến mất, chẳng còn gì cả.
Cho nên, tôi không thể để hồn phách của mình bị đánh tan, nhất định phải tìm cách để tồn tại.