Chỉ khi tồn tại, mới có hy vọng.
Chỉ khi tồn tại, tôi mới có cơ hội được gặp lại Mộ Dung Ngôn.
Bởi vậy, giống như một người sống, tôi hít một hơi thật sâu.
Cố gắng bình tĩnh lại một chút, sau đó mới bắt đầu nói:
“Thưa mười vị đại vương, bốn vị Phán Quan, các vị quan sứ Minh giới.
Tôi là Đinh Phàm, từ nhỏ đã không cha không mẹ.
Thời trẻ cô độc, làm bạn với sư phụ.
Không có thù hận với người khác.
Chỉ trông coi cửa hàng vàng mã cùng sư phụ của mình.
Mong kiếm chút tiền để sống qua ngày.
Năm 20 tuổi chẳng may gặp phải quỷ quái, từ đó nhập Đạo.
Vì bất đắc dĩ mà phải chấp nhận âm hôn để bảo vệ mạng mình.
Tuy trên vai có gánh nặng âm hồn, nhưng minh môi (ý chỉ đối tượng kết duyên âm cùng nam9) là quỷ lương thiện.
Từ khi nhập Đạo đến giờ, luôn nghe theo tâm mình, thay trời hành đạo.
Nhiều năm qua vẫn luôn trảm yêu trừ ma.
Bước lên con đường sinh tử, chỉ vì muốn bảo vệ sự bình yên của một cõi.
Không ham phú quý sang giàu, không mong hưởng lạc nhân gian.
Mỗi phút được sử dụng, đều là dùng để trảm yêu trừ ma.
Mỗi đồng tiền bỏ ra đều không hề phung phí, hưởng lạc.
Sau này, chỉ vì minh xứng (vợ quỷ) chịu phản phệ từ việc minh hôn cấm kỵ.
Sắp hồn phi phách tán.
Cho nên mới mạo hiểm đi vào Địa Phủ, tìm tới đàn tế tại hồ Trọng Tuyền, tiếp cận Minh ước.
Trên chặng đường này, tuy rằng chúng tôi có mạo phạm quỷ sai, phạm vào luật pháp của Âm phủ.
Nhưng mọi sự đều có nguyên do, tuyệt không có ý ác.
Sau khi trở về dương gian, chúng tôi đều dốc lòng bảo vệ Đạo.
Dốc tâm dốc sức hoàn thành trách nhiệm của đạo sĩ, tiêu diệt ba tà giáo lớn làm hại nhân gian.
Ngăn sáu vực phá giải phong ấn.
Cho dù rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, cũng không chối từ.
Đáng tiếc, trong trận chiến mấy ngày trước với Giáo chủ Hắc Liên Giáo, tôi đã trúng phải độc từ Huyết độc chú.
Cùng bỏ mạng với ông ta, vì thế đã tới nơi này.
Xin các vị Đại vương minh giám, đây là những gì Đinh Phàm đã làm.
Bốn vị Phán Quan đại nhân, hẳn là có thể kiểm chứng điều này.
Nếu đã như thế mà vẫn phán tôi phải hồn phi phách tán, tôi vẫn không chịu chấp nhận.”
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi đã ôn lại cuộc đời mình qua vài câu ngắn gọn.
Nếu nói đến như vậy rồi, mà Thập Điện Diêm Vương vẫn còn kết án tử cho tôi, tôi quả thực không chấp nhận được.
Nghe tôi nói xong, ý cười trên khoé miệng của Thập Điện Diêm Vương càng sâu hơn.
Vị Minh Vương thứ mười, Luân Hồi Vương, đột nhiên nói:
“Không tồi, đúng là cũng có chút công đức.
Đã uống canh Mê Hồn rồi, nên cũng không sợ cậu sẽ nói lời dối trá.”
Ngay sau đó, vị Minh Vương thứ chín, Bình Đẳng Vương cũng nói xen vào:
“Phán Quan, hãy kiểm tra xem.
Nếu Đinh Phàm có công, công đức của cậu ta có thể bù đắp vào lỗi lầm hay không?”
Bình Đẳng Vương vừa dứt lời, Phán Quan Ngụy Chinh, người phụ trách “thưởng thiện” liền chắp tay, đáp:
“Hồi bẩm Bình Đằng Đại Vương, nếu quỷ hồn có công, quả thực sẽ được khen thưởng vì việc làm tốt của mình…”
*****
Ngụy Chinh, nghe đồn chính là một vị danh tướng thời Đường.
Ở nhân gian, tên tuổi của ông ấy đã được lưu truyền cả ngàn đời nay.
Theo truyền thuyết, Ngụy tướng trước khi chết đã có được thần cách (địa vị thần thánh).
Chỉ là vì chưa hết duyên quân thần với hoàng đế Lý Thế Dân, cho nên mới luôn đi theo phụ tá cho ngài ấy.
Hơn nữa, cũng có nhiều cách giải thích về nhân vật huyền thoại này, thông qua rất nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình.
Ví dụ như câu chuyện mà mọi người đều quen thuộc nhất: Ngụy Chinh đã giết chết Long Vương Kính Hà trong giấc mơ.
Mà sau khi dương thọ của ông lớn này đã hết, đã lập tức tới Địa phủ làm Phán Quan.
Phụ trách việc thưởng thiện, chuyên ban thưởng cho những quỷ hồn có công đức.
Giờ phút này, nghe được lời của Ngụy Phán Quan, trong lòng tôi không khỏi có chút kích động.
Còn người đứng đầu là Tần Quảng Vương lại trực tiếp nói: “Ngụy Phán, ông nói thử một chút, trong ghi chép, Đinh Phàm này có những công gì.”
Giọng nói của Tần Quảng Vương vô cùng uy nghiêm, nói chuyện cũng không nhanh không chậm.
Ngụy Phán gật đầu, sau đó cầm Sổ Công Đức lên.
Rồi nhìn về phía tôi, đọc to:
“Đinh Phàm, sinh ra ở thị trấn Thanh Thạch, 28 tuổi, nghề nghiệp là đạo sĩ.
Có công đức: đánh chết 638 lệ quỷ.
Tiêu diệt yêu ác, quái vật, độc trùng: 5392 con.
Giết yêu đạo: 261 tên.
Trực tiếp giúp đỡ người dân: 39 trưởng hợp.
…”
Tiếp đó, chỉ nghe Ngụy Phán bắt đầu nói một tràng dài.
Nghe xong, mẹ khiếp, đến cả bản thân tôi còn có chút bối rối.
Tôi thật sự không nghĩ tới, thế mà bản thân mình đã làm người tốt bằng ấy lần, tạo ra nhiều chuyện tốt tới như vậy.
Trong số ấy, có rất nhiều chuyện cực kỳ nhỏ nhặt.
Ví như chuyện tôi gieo hoa trồng cỏ, tuỳ tiện nhặt một chai nhựa, hay đỡ một bà cụ đứng dậy, đá viên đá ra khỏi đường đi…
Mấy chuyện vụn vặt như thế cũng được ghi lại trong Sổ Công Đức.
Và quan trọng hơn, mẹ kiếp, mấy chuyện ấy mà cũng có thể coi là công đức sao?
Nhưng trong số đó, điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là, số lượng ác quỷ, yêu quái, trùng độc,… đã bị tôi giết chết.
Đạt tới hơn 5000 và hơn 600.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thấy rằng số lượng ác quỷ bị giết có thể là con số chính xác.
Bởi vì quỷ hồn ở Quỷ thành Ma Linh đều là ác quỷ cả, rồi trong trận chiến tại cống ngầm thành phố Sa với vô số ác quỷ nữa, hay trận thuỷ chiến trên sông Thanh Hà với đám quỷ nươc…
Linh tinh vụn vặt, có thể thực sự lên tới con số hơn 600 thật.
Nhưng mà con số hơn 5000 ác yêu, yêu trùng bị giết kia…
Từ đâu mà ra thế?
Trong lúc nhất thời, tôi không thể nghĩ ra được.
Không.
Chắc là, có lẽ, thực sự là vậy.
Hang ổ Nhện Quỷ.
Nơi đó lút nhúc là Nhện Quỷ, với nhiều kích cỡ khác nhau.
Chỉ cần vung một đạo kiếm khí xuống, đã giết chết được một đám lớn rồi.