Chẳng lẽ đến cả ả Nhện Quỷ mẹ và bầy nhện độc kia, cũng đều bị coi là ác yêu và yêu trùng hay sao?
Suy nghĩ kỹ lại thì, chắc là như vậy rồi.
Nếu không, số lượng ác yêu bị tiêu diệt sẽ không khớp với cuốn sổ trên tay Phán Quan.
Thật là không ngờ tới, bản thân tôi chỉ giết chết vài con yêu trùng, nhặt mấy mảnh rác vụn, chai nhựa,…
Thế mà trên Sổ Sinh Tử lại ghi lại rõ ràng, tỉ mỉ như thế.
Ôi, sổ thưởng thiện bộ không hổ là sổ thưởng thiện..
Đúng là tuyệt vời quá!
Tôi đoán, mình đã làm được nhiều công đức như vậy.
Hẳn là việc bù đắp công đức, xoá án tử cho tôi sẽ không có vấn đề gì đâu, nhỉ?
Nhưng ai biết rằng sau khi Ngụy Chinh, Phán Quan chịu trách nhiệm thưởng thiện nói xong về công đức của tôi, cũng công bố giá trị công đức tương đương sẽ là 98.000 điểm.
Chung Quỳ, vị phán quan đảm nhận việc phạt ác, cũng mở sổ phạt ác ra:
“Đinh Phàm, lúc sinh thời từng phạm phải tội ác.
Có ba tội chính:
Thứ nhất, đột nhập Địa phủ.
Thứ hai, đả thương và đánh chết quỷ sai.
Thứ ba, xâm nhập vào cấm địa Trọng Tuyền.
Số điểm phạt là 99.000 điểm.”
Nói xong, Chung Quỳ liền khép sổ phạt ác của mình lại.
Lời vừa nói ra, suýt chút nữa khiến tôi sụp đổ tại chỗ.
Vừa rồi Ngụy Phán nói tôi có một đống công đức, quy ra được 98.000 điểm công đức.
Mẹ nhà nó, ông đây còn chưa kịp vui mừng nữa, thế mà chỉ giây sau, Chung Quỳ đã hất thẳng cho tôi một chậu nước lạnh.
Mới chỉ phạm ba tội, thế mà đã trừ của tôi mất 99.000 điểm công đức, tôi còn thiếu một ngàn điểm.
Thật sự là không ngờ tới, đột nhập Địa phủ, đả thương và giết chết quỷ sai lại bị trừ nhiều điểm công đức như vậy.
Mụ nội nó, tôi giết chết mấy trăm tên lệ quỷ, hàng trăm yêu đạo, mấy ngàn con yêu trùng, thế mà vẫn chưa đủ để bù vào chỗ công đức bị trừ của mình.
Đây, đây, không phải có nghĩa là, tôi chết chắc rồi sao?
Lòng tôi nảy sinh sự sợ hãi.
Vị Minh Vương thứ hai, Sở Giang Vương lại bồi thêm một câu:
“Đinh Phàm, ưu và khuyết điểm của cậu không tương xứng, cũng chẳng bù trừ được, bây giờ cậu còn có gì để nói nữa không?”
Tôi còn nói cái rắm gì nữa!
Không phải là chết chắc rồi à.
Tạm thời tôi không nói nên lời, vì sau khi uống canh Mê Hồn xong, dù muốn nói láo cũng chẳng thể cất thành lời
Vào đúng lúc này, Lục Phán của ti sát tra lại đột nhiên nói:
“Thưa các vị Đại vương, tuy rằng ưu, khuyết điểm của Đinh Phàm này không thể bù trừ cho nhau.
Nhưng căn cứ theo những gì hạ thần điều tra được, Đinh Phàm có tiềm năng vô hạn.
Xâm nhập vào Địa phủ và các tội khác cậu ta phạm phải, quả thực là đều có nguyên do.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thế mà cậu ta có thể tích luỹ được nhiều công đức như vậy, này sau ắt sẽ còn có công đức vô hạn.
Cho nên, thần cho rằng, hình phạt có thể xem xét, giảm nhẹ hơn.”
Nghe đến đó, tôi không khỏi liếc mắt nhìn Lục Phán một cái.
Người tốt! Lục Phán thật là một người tốt mà!
Vào lúc mấu chốt, lại giúp tôi nói tốt vài câu.
Trong miệng tôi lúc này thật muốn thốt ra một câu: Lục Phán, chúc người tốt như ông cả đời bình an.
Mà sau khi Lục Phán lên tiếng, vị Minh Vương thứ sáu, Biện Thành Vương cũng khẽ gật đầu:
“Đúng, công đức của Đinh Phàm đích xác là có gia tăng một cách nhanh chóng.
Hiện giờ, dương gian gặp nạn.
Có lẽ chúng ta có thể cân nhắc cho cậu ta một mức án nhẹ hơn.”
Biện Thành Vương đúng là một người tốt!
Biện Thành Vương, người tốt cả đời bình an.
Lúc này tôi cảm thấy phấn khích, cảm giác như mình lại lần nữa tìm thấy được hy vọng sau cơn thất vọng vậy.
Nhưng tôi nào biết được, ngay từ lúc tôi đặt chân vào trong Điện Diêm La….
Tôi đã sớm rơi vào cái bẫy của mười vị Diêm La rồi.
Sau khi Biện Thành Vương lên tiếng, vị Minh Vương thứ sáu và thứ mười, lần lượt là Thái Sơn Vương cùng Luân Hồi Vương, cũng đều nói thêm một câu.
“Được, vậy suy xét một chút.”
“Bây giờ người tốt càng ngày càng ít, ngoài việc đột nhập vào Địa phủ, công đức của tên nhóc này quả thực rất có tiềm năng, lại còn là một người lương thiện.
Các vị đại vương, chúng ta cân nhắc lại một chút có được không?”
Theo sau lời của ba vị Đại vương, Biện Thành Vương, Thái Sơn Vương, Luân Hồi Vương, nhưng vị Diêm Vương khác cũng khẽ thay đổi.
Thập Điện Diêm La đều khẽ gật đầu, tỏ vẻ có thể xử lý tôi nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng, chỉ nghe vị Minh Vương thứ năm, Diêm La Vương nói với Thôi Phán:
“Thôi Phán, tôi và các vị Minh Vương đều bằng lòng giảm nhẹ hình phạt cho Đinh Phàm.
Với công, tội trạng hiện tại của cậu ta, ngài xem nên xử phạt như thế nào?”
Thôi Phán nghe đến đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất khó phát hiện.
Sau đó, ông ấy làm ra vẻ như đọc Sổ Sinh Tử.
“Nếu các vị Đại vương đã quyết định như thế…
Bằng lòng xử nhẹ cho ba tội danh đột nhập Địa phủ, đả thương và đánh chết quỷ sai, xâm nhập Hồ Trọng Tuyền của Đinh Phàm.
Như vậy, xét theo Âm luật tại Đại phủ, cùng với nhiều yếu tố cần suy xét.
Đinh Phàm có thể được miễn án tử và còn dư 100 điểm công đức.
Như thế, Đinh Phàm có thể được đầu thai thành người một lần nữa và sẽ có thêm ba năm quỷ thọ.”
Nghe đến đó, toàn thân tôi gần như nổ tung.
Dường như tôi đã có lại hô hấp.
Đây, đây giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy.
Vừa rồi, bọn họ còn muốn chém chết tôi, đánh tan hồn phách của tôi.
Hiện giờ, hiện giờ không chỉ không bị trừ hết công đức, còn có thể được đầu thai làm người, còn có thêm ba năm quỷ thọ.
Thế này, thế này cũng tốt quá mức rồi, phải không?
“Cảm ơn sự công bằng và chính trực của Thôi Phán, cảm tạ ân đức của các vị Đại vương.” Tôi vội vàng nói lời cảm ơn.
Thế nhưng tôi vừa dứt lời, Tần Quảng Vương lại tiếp tục cất lời.