Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2515

Chương 2515 Chương 2515

“Đinh Phàm, nếu công quả và tội nợ của cậu đã ngang bằng nhau, cậu còn có thể đầu thai làm người.

Như vậy, cậu có thể lựa chọn lập tức tới Giếng Luân Hồi để đầu thai.

Hay là cậu muốn ở lại Địa phủ, làm quỷ dân ba năm?”

Nghe đến đó, tôi hơi chần chờ một chút.

Trong đầu tôi chợt nhớ tới Mộ Dung Ngôn, nhớ tới những người bạn còn ở trên dương gian và thế cục tại trần gian.

Mẹ nó, phú quý hiểm trung cầu, sinh tử nhất tuyến gian.

(Phú quý hiểm trung cầu, sinh tử nhất tuyến gian 富贵险中求,生死一线间: Tạm dịch là, Tìm phú quý trong cảnh nguy nan, ranh giới giữa sống chết rất mong manh.Hiểu nôm na là, muốn thành công phải vượt qua gian hiểm, chấp nhận nguy nan.)

Đã tới tận Địa phủ rồi, hơn nữa cũng đã tới nước này, thôi thì cứ dứt khoát trả giá thêm đi.

Cho nên, tôi trực tiếp quỳ xuống mặt đất, tạo thành một tiếng “thịch”.

Đầu tiên là vái ba lạy với các vị Đại vương.

Các vị Minh Vương đều cảm thấy khó hiểu, liếc mắt nhìn nhau.

“Đinh Phàm, cậu đây, là đang muốn làm gì thế?” Biện Thành Vương mở miệng.

Còn tôi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía các vị Minh Vương.

Đồng thời, nói với Biện Thành Vương và các vị Minh Vương khác:

“Biện Thành Đại Vương, Đại vương có còn nhớ lời ngài đã đã từng hỏi tôi hay không?

Ngài hỏi tôi, đã làm xong nhiệm vụ hay chưa?”

Biện Thành Vương mỉm cười: “Đương nhiên là nhớ rõ.”

Tôi lại tiếp tục lên tiếng:

“Vâng! Đinh Phàm lại xin trả lời ngài lần nữa.

Nhiệm vụ của Đinh Phàm vẫn chưa hoàn thành.

Đinh Phàm thân là một đạo sĩ, lại gặp phải thời loạn lạc, yên ma làm hại chúng sinh.

Hiện giờ, dù thân xác tôi đã chết, vẫn không hề bỏ cuộc.

Đinh Phàm khẩn cầu các vị Đại vương, cho phép Đinh Phàm tiêu hao hết dương thọ kiếp sau, để được hoàn dương (sống lại) thêm một lần vào kiếp này.

Để Đinh Phàm có thể tận diệt tà giáo Mắt Quỷ, có thể phong ấn cánh cửa dẫn tới sáu vực một lần nữa.

Xong việc, tôi xin cam tâm tình nguyện xuống Địa phủ, chịu tội với các vị Đại vương.

Kiếp sau, tôi có làm trâu làm ngựa, xin mặc các vị Đại vương định đoạt…”

Nói xong, tôi thành tâm vái một lạy, tiếp tục đập đầu xuống đất.

*****

Đối với tôi mà nói, ở kiếp này, có được đầu thai hay không, đã không còn quan trọng nữa.

Bây giờ tôi chỉ mong được trở về, hoàn thành tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của mình.

Đó là lý do tại sao, tôi lại đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy.

Theo hiểu biết của tôi về Âm phủ, một người sau khi chết xuống đến đây, nhất là sau khi uống cạn chén canh Mê hồn, thì đã hoàn toàn thành quỷ.

Về cơ bản không thể nào hoàn dương được nữa.

Tuy rằng tôi biết cơ hội và khả năng hoàn dương rất mong manh, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.

Bởi vì, ở trên dương gian, tôi vẫn còn quá nhiều thứ không thể buông bỏ được.

Mộ Dung Ngôn đợi tôi đã 300 năm, từ kiếp trước, khi tôi còn là Khương Minh, đến tận bây giờ.

Tuy rằng chúng tôi lại lần nữa hiểu nhau quen biết đến yêu nhau, nhưng tôi lại không có chân chính cho cô ấy một danh phận.

Cho nên, tôi càng muốn trở về.

Sau khi tôi nói xong những lời ấy, lại dập đầu cầu xin.

Một vị quỷ tướng đứng trong đại điện, đã lập tức đứng dậy, đột nhiên bước lên phía trước, nói:

“Tiểu quỷ to gan, dám đảo nghịch cả sinh tử, làm trái với luật Trời.

Các vị Đại vương đã nhân từ, xử nhẹ cho cậu.

Cậu lại dám đưa ra một yêu cầu nực cười như vậy…”

“Không sai, chỉ với một lời này thôi, cũng có thể tiêu trừ ba năm quỷ thọ của cậu.”

“Đại vương, thần thấy tên nhãi này còn chưa dứt phàm tâm, chúng ta dứt khoát áp giải cậu ta ra ngoài đi, để cậu ta chịu sự trừng phạt mấy năm, để cậu ta nhìn rõ chân tướng.”

“Đại vương, thần thấy không cần giảm nhẹ hình phạt cho cậu ta đâu, cứ trực tiếp tống cậu ta xuống 18 tầng địa ngục là được.”

“…”

Một vài vị quỷ sai trở nên đặc biệt kích động, nhất là mấy tên đầu trâu mặt ngựa.

Bởi tên quỷ sứ đầu trâu lần trước tôi đã giết, chính là thủ hạ của một tên đầu trâu mặt ngựa.

Tên đầu trâu nọ bỗng “Ngẩng” lên, nói một câu:

“Đại vương, Đinh Phàm này được một tấc lại muốn thêm một tấc.

Điều kiện vô lý đến mức này, tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Theo mạt tướng, cứ giao tên này cho mạt tướng, để mạt tướng dạy cho cậu ta một trận.

Để cậu ta hiểu được, thế nào là người chết không thể sống lại…”

Tôi nghe lời của mấy viên quan Địa phủ vừa nói, kỳ thật cũng đã hiểu ra một chút.

Tuy rằng tôi có ý tốt, nhưng những lời mà tên đầu trâu vừa rồi đã nói rất có lý.

Người đã chết, không thể sống lại.

Nếu mỗi một người xuống đến Địa phủ đều đưa ra yêu cầu như vậy…

Nơi này còn còn biết vận hành như thế nào đây?

Địa phủ còn quản lý trật tự đất trời, vấn đề sinh tử như thế nào?

Cho nên, các vị quan tại Địa phủ, mới kích động như thế.

Thế nhưng, mười vị Diêm Vương lại chẳng hề nhúc nhích gì.

Trông biểu cảm của họ cũng chẳng có thay đổi gì lớn.

Chỉ thấy Tần Quảng Vương nâng tay lên, ý bảo mọi người im lặng.

Sau đó, ông ấy đã nói với tôi:

“Đinh Phàm, cậu có hiểu rằng, người đã chết thì không thể sống lại hay không?”

“Đinh Phàm hiểu rõ.

Cho nên, tôi mới đưa ra yêu cầu tiêu hao hết dương thọ của kiếp sau.

Như thế, cũng không tính là ngoại lệ, phải không?

Mà sở dĩ tôi muốn trở lại dương gian, là vì chúng sinh trong thiên hạ.

Chừng nào Mắt Quỷ còn chưa diệt, dương gian còn không yên.

Hơn nữa, nếu phong ấn sáu vực bị phá giải.

Tôi nghĩ, hẳn là Địa phủ cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất nặng.

Trừ khi, các vị chư tiên…

Bằng lòng ra tay, trấn áp yêu tà…”

Tôi đã nói thẳng không chút kiêng kị, cũng không ngại bất cứ giá nào.

Mà khi tôi nói xong lời cuối cùng, quỷ tướng cầm đầu kia lại bất chợt nói ra một câu:

“Cậu cho rằng, chúng tôi không nghĩ tới chuyện này sao?

Bình Luận (0)
Comment