Tuy nhiên, do bị Thiên Đạo giam giữ, khiến cho chúng tôi không thể rời khỏi Minh giới.”
Đột nhiên nghe được lời này, cơ thể tôi run lên.
“Thiên Đạo giam giữ?”
Đây, lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ, nguyên nhân khiến các vị thần không thể xuất hiện vào thời đại mạt pháp này…
Là bởi vì, một số quy tắc trên thế giới này đã bị thay đổi rồi sao?
Để những vị thần với sức mạnh thần thánh này không xuất hiện ở thế giới loài người?
Ngay lập tức, ý tưởng này nảy ra trong đầu tôi.
“Không sai, Thiên Đạo giam cầm, các quy tắc của Thiên Đạo đang thay đổi.
Thiên giới cùng Minh giới, đều đã chịu áp chế.
Những người có thần lực như chúng tôi, không có cách nào vượt qua được ranh giới.
Nếu có thể vượt qua được ranh giới ấy, mấy thứ được gọi là tà giáo trong miệng cậu…
Chúng tôi đã tiêu diệt từ lâu rồi…”
Vị quỷ tướng kia có dáng người to cao vạm vỡ, trông có vẻ rất tức giận.
Phía trên ngực của áo giáp, còn có một con dấu của Quỷ Vương.
Nếu tôi đoán không sai, từ cách ăn mặc và ngoại hình của quỷ sai này…
Hẳn là thống lĩnh của cả đám Hắc Bạch Vô Thường cùng đầu trâu mặt ngựa, chính là một Quỷ Soái.
Như vậy cũng đủ để chứng minh địa vị của ông ấy.
Quỷ tướng này, hẳn là đại âm soái đứng đầu mười đại âm soái của Địa phủ, thống lĩnh 3 triệu quỷ quân tại âm phủ hoàng tuyền, chính là một vị Quỷ Vương.
Hiện giờ, những lời ông ấy nói ra làm cho tôi vô cùng khiếp sợ.
Những nghi vấn trong lòng khiến bấy lâu nay tôi luôn hoang mang, cũng lập tức có được đáp án rõ ràng.
Quy tắc của Thiên Đạo đã thay đổi, mọi lối dẫn tới nhân giới đều đã bị khoá chết rồi.
Cũng bởi vì thế mà các vị tiên thần, quỷ thánh mới không thể tới nhân gian được nữa.
Khó trách, khó trách.
Không đúng, không đúng.
Theo lý thuyết, Hắc Bạch Vô Thường cũng là thần mà?
Bọn họ cũng có được thần cách, tuy rằng bọn họ cũng chỉ là những tiểu thần bị quản thúc.
Tu vi cũng không cao, nhưng cũng là những người có thần lực và thần cách.
Vì sao bọn họ lại có thể tự do ra vào nhân gian được chứ?
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi tự hỏi thêm vài câu.
“Thế vì sao, vì sao hai vị đại nhân Hắc Bạch Vô Thường, lại có thể tự do ra vào nhân giới được chứ?”
Tôi vừa dứt lời, Bạch Vô Thường Tạ Tất An, liền lắc lư chiếc lưỡi dài, bắt đầu cất những lời nghe không rõ lắm:
“Nhóc con, tôi cùng với tám tiểu sứ giả câu hồn đã được Thiên Đạo cho phép.
Cho nên có được thần cách đặc biệt.
Vì thế mới có được quyền tự do ra vào nhân gian.
Nhưng ngay cả như vậy, khi tới nhân gian, thần lực của chúng tôi vẫn phải chịu sự áp chế của một loại sức mạnh vô hình…”
Chỉ trong nháy mắt, tôi dường như đã phát hiện ra được một bí mật nào đó.
Đôi mắt tôi mở to như thể muốn rơi ra ngoài, thật là không ngờ được!
Tôi không hề nghĩ tới, thì ra nguyên nhân thực sự khiến cho thần tiên không thể xuất hiện lại là thế.
Sự áp chế của Thiên Đạo.
Đạo giáo chúng tôi có câu:
Thiên Đạo, thiên chi đạo.
Mọi thứ đều là Đạo.
Âm Dương, ngũ hành. Vạn sự, vạn vật.
Vô hình vô vật (không có hình dáng thực sự, không ai nhìn thấy), nhưng lại hiện diện ở khắp mọi nơi.
Vạn vật sinh trưởng đều là Thiên Đạo, luân hồi chuyển thế cũng là do Thiên Đạo.
Tất cả chúng sinh cũng đều là Thiên Đạo.
Mà con người chúng tôi, hay có là thần hay tiên đi chăng nữa, cũng đều nằm trong Thiên Đạo.
Chỉ là, vị trí của các vị tiên thần và chúng tôi có chút khác biệt mà thôi!
Khoảnh khắc ấy, tôi ngạc nhiên và im lặng.
Nhưng sau sự im lặng là niềm vui sướng.
Bởi vì tôi chợt nhận ra rằng, nếu Thiên Đạo đã có áp chế, vậy thì những vị thần tiên kia cũng chẳng thể thoát nổi.
Nhân gian gặp đại nạn, đâu phải chỉ có mình chúng tôi phải đối mặt với nguy hiểm, đâu chỉ có những người tu hành ở nhân gian phải đối phó?
Mặc dù vậy, không phải càng có lý do, để mấy vị thần này, nên đồng ý cho tôi quay trở lại nhân gian hay sao?
Nói như thế nào thì tôi cũng là người có tu vi Đạo Tôn trung kỳ, không phải sao?
Nghĩ đến đây, tôi lại ôm quyền, nói:
“Thưa các vị Đại vương, bốn vị Phán Quan, các vị đại nhân tại Minh Phủ.
Tôi xin có lời hỏi.
Nếu Thiên Đạo đã không nhúng tay vào, vậy thì lần tai kiếp này, phải chăng chỉ có một mình con người và sinh linh tại nhân giới đối phó hay sao?”
“Không sai, chỉ có nhân giới, một mình ứng phó.
Có lẽ vận mệnh đã an bài, tất cả đều có sắp đặt sẵn.”
Luân Hồi Vương mở miệng, ông ấy hẳn là người hiểu rõ nhất về luân hồi đại đạo trong số mười vị Minh Vương.
“Vậy được.
Tiểu quỷ lại xin hỏi thêm một câu, các vị Đại vương có muốn nhìn thấy cảnh nhân gian đồ thán, nhìn thấy tất cả sinh linh trên thế gian gặp đại nạn hay không?
Các vị có muốn thấy cảnh ác quỷ tại Địa phủ chất thành núi, trong 18 tầng địa ngục chất chứa vô số lệ quỷ hay không?”
Thành thật mà nói, hai câu hỏi này của tôi chủ yếu là xuất phát từ tận linh hồn.
Đối với mười vị Minh Vương mà nói, Địa phủ càng có ít lệ quỷ, thì họ lại càng an nhàn, thoải mái hơn.
Cũng có nghĩa là nhân gian càng được bình yên.
Thế nhưng, phàm là con người thì đều có thất tình lục dục, căn bản nơi cõi người chính là một thùng nhuộm lớn.
Mỗi năm, chỉ cần số lượng lệ quỷ không gia tăng đã là tốt rồi, chẳng ai dám ôm hy vọng nó sẽ giảm bớt đi.
Nghe tôi hỏi xong, vị Đại vương đứng đầu Địa phủ, Tần Quảng Vương trực tiếp trả lời: “Tất nhiên là không muốn.”
“Nếu đã không muốn, vậy xin các vị Đại vương hãy thả tôi trở về dương gian.
Hơn nữa, cũng xin các vị đại lượng.
Để tất cả các vị đồng đạo đã chết trong trận chiến này được hoàn dương.
Để họ cùng tôi trở về nhân giới.
Bởi vì chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể nắm chắc cơ hội để tiêu diệt tà giáo Mắt Quỷ.