Chân nhân cũng liên tục khen ngợi.
Bởi vì khi ông ấy đột phá lên cảnh giới Đạo Tôn đỉnh phong, phải mất tới 13 năm.
Thế nhưng, đột phá được một bước rồi tôi vẫn không hề dừng lại.
Bởi vì tôi phát hiện, sau khi đột phá lên Đạo Tôn đỉnh phong, lại chẳng hề cảm nhận được bất cứ trở ngại nào trước mắt.
Ngược lại, cuộc hành trình có vẻ rất suôn sẻ, vì thế, tôi lại tụ đạo khí, tiếp tục tiến lên.
Kết quả, tôi lại nhận ra, mình có thể chạm được tới ranh giới của cảnh giới Đạo Thánh.
Hóa ra là làn ranh giới của này cũng không kiên cố như trong tưởng tượng.
Hình như, tôi vẫn có thể tiếp tục đột phá.
Bởi vậy, tôi bắt đầu thử đột phá lên cảnh giới Đạo Thánh.
“Sao Đinh Phàm còn chưa thu đạo khí lại?”
“Có chuyện gì vậy, anh ấy vẫn đột phá à?”
“Cái gì? Anh ta vẫn còn đột phá à, anh ta muốn đột phá lên cảnh giới Đạo Thánh sao?”
“Biến thái! Biến thái mà!”
“…”
Mọi người đều kinh ngạc vô cùng, có người khiếp sợ đến độ suýt cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
Thế này mà vẫn có thể đột phá ư? Đang nhặt cải trắng đấy à?
Về phần tôi, tôi vẫn đang lạc trong trong trạng thái huyền diệu kia.
Có được hiểu biết về sự huyền diệu của sinh tử, hiểu về Đạo…
Đồng thời, còn đột phá lên cấp Thánh.
Đó là sự thăng hoa về tinh thần lực và sức lực.
Chỉ cần hiểu rõ về Đạo, tinh thần lực có thể đạt tới thăng hoa, tự nhiên có thể đột phá.
Hiển nhiên tôi đã đạt được tiêu chuẩn ấy.
Trước hết, tôi đã “chết” hai lần liên tiếp.
So với người khác, tôi có thêm hiểu biết khác nhau về luân hồi, sự sống và cái chết, quy luật của trời đất.
Ngoài ra, tôi còn có tấm lòng chính nghĩa, sự lý giải của tôi về Đạo cũng không giống người khác, hay nói cách khác, tôi hiểu sâu sắc hơn họ.
Bởi vì mỗi một bước trên con đường vệ Đạo của tôi, chẳng phải là gió êm sóng lặng, đó là một cuộc đấu tranh sinh tử, lần nào tôi cũng chỉ tìm được sự sống trong từng đường tơ kẽ tóc.
Trong vô số lần sống sống, chết chết, tâm lý của tôi đã sớm được tôi luyện tới cứng rắn rồi.
Hiện tại, tôi đã được tái sinh, lại dùng một phần ba cỏ Uổng Tử.
Nó không chỉ giúp ích cho thể xác và hồn phách của tôi, mà trong dược lực của nó còn ẩn chứa một điều rất đáng sợ.
Đây là cơ sở cho sự đột phá.
Hơn nữa, tôi còn có thể tiến thẳng tới cảnh giới cấp Thánh, tinh thần lực được tăng cao.
Từ nhiều năm trước, Kỳ Lân tiền bối đã hướng dẫn và dạy tôi cách tu luyện về phương diện này.
Cho nên tinh thần lực của tôi mới mạnh hơn tất cả mọi người ở đây.
Hiện giờ, tôi đã có đủ căn cơ, lại có cơ hội giác ngộ, chuyện đột phá đương nhiên diễn ra rất suôn sẻ.
Bởi vậy, sau khi đột phá lên Đạo Tôn đỉnh phong, tôi mới như rơi vào một bình nguyên rộng lớn.
Ở đó, chỉ có một con đường dẫn thẳng tới cảnh giới Đạo Thánh…
******
Sự đột phá của tôi, không phải chuyện ngẫu nhiên.
Đó là sự giác ngộ sau nhiều năm chiến đấu, nhiều lần thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Sự tôi luyện giữa ranh giới sinh tử, từ những năm tu luyện tinh thần lực.
Thế nên tôi mới có được hôm nay, thành công chỉ sau một đêm.
Nhưng trong mắt người ngoài, tôi là một kẻ “Biến thái”, “Quái vật”.
Họ chỉ thấy rằng tôi có thể đột phá liên tục, nhưng họ lại không thấy được những khó khăn, nguy hiểm mà tôi đã trải qua, để bước tới được chặng thành công này.
Đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều cơ hội và may mắn.
Ví dụ như tôi đã ăn cỏ Uổng Tử, không có được thứ ấy, tôi cũng không thể nào hội tụ được nhiều năng lượng như vậy trong cơ thể, ngay khi vừa mới hồi hồn.
Không có năng lượng thì dù tôi có hiểu biết sâu sắc, rộng lớn đến đâu, cũng không đủ cơ sở để đột phá.
Bên ngoài không ngừng xì xào, tất cả đều thảo luận, xem hôm nay tôi có thể đột phá đến cảnh giới Đạo Thánh không.
“Mặc dù anh Đinh rất tài năng, nhưng tôi nghĩ anh ấy không thể đột phá liên tục được đâu, hơn nữa càng không thể đột phá lên cảnh giới Đạo Thánh.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao thì để đạt được tới cấp Thánh, cần sự thăng hoa của tinh thần lực.
Anh Đinh cũng mới đột phá lên cảnh giới Đạo Tôn chỉ hơn một năm nay thôi!
Mới hơn một năm, làm sao tinh thần lực có thể thăng hoa được.”
“Mã đạo hữu, có một loại người, không thể đoán được bằng lẽ thường được đâu.
Giống như quái vật trong số những người tài vậy.
Chẳng hạn như chính Đinh Phàm đang ngồi trong phòng kia, hẳn anh ta chính là người tài biến thái nhất trong thế hệ của chúng ta.
Có lẽ anh ta thực sự có thể đột phá…”
Mọi người sôi nổi trò chuyện, thảo luận xem tôi có thể đột phá hay không.
Lúc này, tôi cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình, vẫn rơi vào trong tâm cảnh kỳ diệu.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mơ hồ phát hiện ra điều đó.
Cánh cửa lớn chặn phía trước con đường của tôi, giờ phút này đang chậm rãi mở ra.
Tôi thuận thế đi lên, để đạo khí cuồn cuộn chảy vào.
Ngay lập tức, tôi bước vào một cảnh giới mới.
Cảnh giới Đạo Thánh.
Chỉ trong tích tắc, một cỗ khí tức cấp bậc Đạo Thánh đột nhiên dao động và dâng trào.
Trong lúc vô thức, tôi đã đạt được cảnh giới Đạo Thánh, có được sức mạnh huỷ diệt.
Nơi tôi đi qua, bàn ghế trong phòng đều nát tan tành.
Những viên ngói phía trên mái nhà cũng hoá thành bột mịn ngay lập tức.
Bạch Nguyệt chân nhân, Liệt Hỏa chân nhân và những vị tiền bối khác đứng ở ngoài phòng, là những người cảm nhận được sức mạnh hủy diệt bậc Đạo Thánh trước nhất.
Họ quát nhẹ một tiếng: “Không ổn, mau lùi lại phía sau!”
Nói xong, họ vội vàng phóng cương khí ra, đứng trước bảo vệ mọi người.
Mọi người cũng cảm nhận được luồng khí tức mãnh liệt kia, bắt đầu lùi lại không ngừng.
Ngay khi họ vừa mới lùi lại, sức mạnh bậc Đạo Thánh đã ập tới.