Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2538

Chương 2538 Chương 2538

Nhưng Tần tiền bối lại cười, nói: “Sau chuyến hành trình xuống Địa phủ này, cậu mới có được Phật ấn chữ Vạn. Mà ở Địa phủ, có thể có mấy vị Bồ Tát chứ?”

Vừa nghe lời này, toàn thân tôi run rẩy, càng trở nên bối rối hơn.

Bồ Tát của cõi Âm phủ?

Đó không phải là, không phải là Địa Tạng Vương Bồ Tát trong truyền thuyết đó sao?

Biển hoa bỉ ngạn nở rộ khắp bờ Vong Xuyên, là do một tay vị ấy gieo trồng.

Hơn nữa, ngài ấy cũng từng đặt ra chí nguyện to lớn: Phải cứu vớt tất cả chúng sanh đang lặn ngụp trong u sầu thoát khỏi bể khổ, thì mình mới đạt được Phật quả.

Nhưng Bồ Tát đã gặp mặt tôi vào lúc nào chứ?

Lại còn ban cho tôi Phật ấn chữ Vạn, giúp chúng tôi dễ dàng vượt qua con đường Hồi Hồn?

Đang lúc tôi còn mải suy nghĩ, Tần tiền bối lại cất lời:

“Bồ Tát có muôn vàn pháp tướng (hình dạng).

Cho dù cậu có từng gặp Bồ Tát hay chưa, thì Bồ Tát vẫn ở bên cạnh cậu.

Nếu cậu và Bồ Tát đã có duyên, vậy đại nạn lần này, chắc chắn phải do cậu kết thúc.”

Tần tiền bối nói ra mấy lời như vậy, quay ra thấy tôi vẫn còn ngây ngốc, không khỏi mỉm cười.

Sau đó, ông ấy lại nói: “Ba ngày sau, hai cậu tới thung lũng Bách Hoa gặp tôi.”

Nói xong, Tần tiền bối và Long Tuyền tiền bối đều xoay người rời đi.

Nhìn hai vị tiền bối rời đi, tôi vẫn còn mải suy nghĩ về vị Bồ Tát nọ.

Nghĩ đi nghĩ lại, khi ở Địa phủ, tôi cũng chỉ gặp vài người mà thôi.

Nếu nói một trong số những người đó là Bồ Tát, vậy thì chỉ có một người.

Rất có thể chính là vị quỷ sai đầu gà kia.

Bởi vì, câu cuối cùng mà đối phương nói là: Không cần cúng dường đâu, chỉ mong nhân gian bớt cảnh lầm than.

Những lời này, không hề phù hợp với phong cách của hai tên quỷ già Hắc Bạch Vô Thường kia!

Bởi, Hắc Bạch Vô Thường chỉ cần nghe thấy từ “cúng dường”, là hai mắt đều như tỏa lục quang (ánh sáng màu xanh lục).

Nhưng vị quỷ sai đầu gà kia, dường như chẳng hề để ý tới chuyện “cúng dường”, chỉ nói lời quan tâm tới nhân gian.

Nếu tôi đoán không sai, vị quỷ sai đầu gà nọ, có khả năng cao chính là pháp thân của Bồ Tát.

Đương nhiên, tôi chẳng có cách nào để xác định được điều này.

Chỉ hy vọng bản thân mình có thể xứng đáng với niềm tin của Bồ Tát, làm được nhiều hơn nữa để bảo vệ nhân gian này.

Nghĩ đến đây, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi và lão Phong cũng xoay người, rời khỏi đây.

Tiếp theo, tôi trở lại nơi ở trước đây của mình.

Tôi không làm gì khác, vừa mới đến nơi đã bắt đầu tu luyện.

Vì sức mạnh, là thứ tôi mong muốn nhất.

Đồng thời, tôi cũng đang chờ tin tức về Mộ Dung Ngôn.

Ngay khi nhận được tin tức về Mộ Dung Ngôn, tôi sẽ lập tức đi tìm cô ấy.

Đưa cho cô ấy phần cỏ Uổng Tử cuối cùng, hy vọng có thể thắp lên ngọn lửa hồn của cô ấy.

Từ đó, giúp cô ấy hồi sinh.

Về phần lời mời của hai vị tiền bối vào ba ngày sau, tôi chẳng để ý quá nhiều.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng.

600 đệ tử tinh nhuệ của Đạo môn đã trở lại môn phái của mình.

Tại Trung Nguyên, còn sót lại rất ít tàn tích của ba tà giáo nọ.

Cán cân chiến thắng vẫn tiếp tục nghiêng về một phía.

Tình hình của Đạo môn đang rất tốt.

Hôm nay chính là ngày hai vị tiền bối mời chúng tôi tới gặp mặt.

Từ sáng sớm, lão Phong đã tới phòng của tôi.

Cậu ấy muốn dẫn tôi cùng tới thung lũng Bách Hoa, gặp mặt hai vị tiền bối…

*****

Vẫn chẳng có tin tức gì về Mộ Dung Ngôn, tôi vẫn không biết hiện tại cô ấy đang ở nơi nào.

Nhưng ngày hai vị tiền bối hẹn đã tới rồi.

Cho nên, tôi cùng lão Phong đã tới thung lũng Bách Hoa từ sớm.

Thung lũng Bách Hoa này nằm phía sau núi Bách Hoa.

Đó là một hẻm núi, trong hẻm núi ấy trăm hoa nở rộ, linh khí dồi dào.

Tu luyện ở đây một ngày, tương đương với 10 ngày ở bên ngoài.

Khi chúng tôi tới thung lũng Bách Hoa, đệ tử Bách Hoa Cung canh giữ thung lũng dường như đã nhận được lệnh từ sớm.

Thấy tôi và lão Phong bước tới, liền dẫn chúng tôi đi thẳng vào bên trong.

Trong thung lũng Bách Hoa, cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, thác nước đổ xuống như bay và ba dải cầu vồng vắt ngang giữa không trung.

Cảnh sắc khác lạ, thấm vào lòng người.

Từ phía xa, tôi đã nhìn thấy A Đồng và Tần Hương đang luyện công.

Mà người hướng dẫn hai cô ấy tu luyện lại đúng là Tần tiền bối và Long Tuyền tiền bối.

Được hai vị Đạo Đế hướng dẫn, không cần nghĩ cũng biết, tu vi của A Đồng và Tần Hương mạnh đến nhường nào.

Tôi và lão Phong tới rất gần, mới cung kính chắp tay, nói: “Xin chào hai vị tiền bối.”

“Được rồi! Không phải chào hỏi nhiều, về sau hai người cứ tu luyện ở chỗ này đi.

Đinh Phàm, cậu đi theo tôi.

Phong Tuyết Hàn và cả người anh trai Hàn Tuyết Phong của cậu, đi theo lão Từ và Ngụy Nhi đi.”

Vừa dứt lời, Long Tuyền chân nhân mở chiếc ô đen ra.

Tây Môn tiền bối xuất hiện.

Nghe được lời này, hai người chúng tôi được quan tâm mà kinh sợ.

“Cảm ơn tiền bối chỉ dẫn.”

Đến cả Phong ca đang ngủ say trong cơ thể lão Phong, cũng bị lão Phong đánh tỉnh.

Khi anh ấy biết được mình sẽ được ba vị kiếm khách dương gian huấn luyện đặc biệt, Phong ca cũng kích động vô cùng, liên tục cảm ơn.

Tiếp theo đó, tôi được Tần tiền bối đưa tới một mảnh đất trống bên dòng suối nhỏ.

Chỉ nghe Tần tiền bối nói với tôi: “Từ hôm nay trở đi, cậu cứ nhìn cái cây này, nghe tiếng gió, nhìn dòng nước để tu luyện…”

Tôi lập tức sửng sốt đến ngây cả người: “Tiền bối, thế thì tu luyện thế nào ạ?”

Tần tiền bối lại khẽ mỉm cười:

“Từ cảnh giới Đạo Thánh trở trên, không chỉ có một con đường duy nhất dẫn tới sức mạnh.

Cho dù trong người cậu có bảy viên linh thạch, cũng khó có thể tiến lên dù chỉ một tấc.

Bình Luận (0)
Comment