Chỉ cần ba hồn bảy phách còn, Dương Tuyết sẽ không chết, cũng không phải rơi vào cảnh hồn phi phách tán.
Hôn mê lâu hơn một chút, cũng chẳng là vấn đề gì.
Hít một hơi thật sâu, tôi chắp tay rồi nói với Tây Môn tiền bối: “Cảm ơn tiền bối.”
Tây Môn tiền bối cũng không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu với tôi một cái.
Rồi cơ thể của bà ấy hóa thành ảo ảnh, quay trở về trong chiếc ô đen.
Chiếc ô đen lại được mở ra rồi đóng lại.
Sau đó, Long Tuyền tiền bối lại đeo ô lên lưng.
Cùng lúc đó, Từ Phương cũng lên tiếng: “Được rồi, mọi người cũng nên đi thôi! Để cho cô Dương được nghỉ ngơi tốt.”
Trong khoảng thời gian này, Từ Phương vẫn luôn là người chăm sóc Dương Tuyết.
Chúng tôi cũng rất biết ơn Từ Phương.
Lúc này, nghe Từ Phương lên tiếng, chúng tôi cũng gật đầu nghe theo.
Sau đó, tất cả mọi người cùng rời khỏi phòng bệnh.
Rời khỏi phòng bệnh rồi, Cung chủ Bách Hoa Cung, Hoà Doanh tiền bối đã dẫn A Đồng cùng Tần Hương trực tiếp rời đi.
Nơi này chỉ còn lại Long Tuyền tiền bối và Tần tiền bối.
Vào lúc ấy, Long Tuyền tiền bối đã vỗ nhẹ vào vai tôi một cái.
Long Tuyền tiền bối cao gần 2 mét, mà ông ấy không chỉ có dáng người cao lớn, mà còn rất khoẻ mạnh.
Ông ấy đứng cạnh tôi, cứ y như một toà tháp sắt.
Hơn nữa, tu vi của tiền bối đã lên đến bậc Đạo Đế, vô hình trung, đã gây áp lực rất lớn cho tôi.
“Long Tuyền tiền bối…” Tôi hô một tiếng theo bản năng.
Long Tuyền tiền bối mỉm cười: “Nghe nói thằng nhóc nhà cậu sau khi chết đi sống lại, còn dẫn theo hơn 600 vị đạo hữu khác cùng hồi hồn. Nào, kể lại cho bần đạo nghe xem…”
“Ta cũng cảm thấy rất hứng thú đấy.” Tần tiền bối cũng quay đầu lại.
Nghe Long Tuyền tiền bối dò hỏi, tôi chỉ đành cười khổ.
Tiếp theo đó, ở trong chiếc sân nhỏ, tôi đã kể lại đại khái quá trình xuống Địa phủ của mình.
Đợi tôi kể xong một lượt, Tần tiền bối không kìm được mà hỏi tiếp một câu:
“Đinh Phàm, khi mọi người bước đi trên con đường Hồi Hồn…
Chẳng lẽ hơn 600 người, mà chẳng gặp một chút vấn đề nào sao?”
Nghe đến đây, tôi không khỏi nghĩ đến tất cả những điều xảy ra trên đường Hồi Hồn.
Quả thực, trên con đường Hồi Hồn, chúng tôi chẳng hề gặp chút vấn đề nào cả.
Những thứ chúng tôi gặp phải, đều chẳng đáng kể và cũng biến mất trong thời gian ngắn.
Cùng lắm là quang cảnh có thay đổi một chút mà thôi.
So với lần đầu tiên tôi trở về qua đường Hồi Hồn, về cơ bản không có cảnh tượng nào có thể khiến người ta phải quay đầu lại cả.
Trước mặt các vị tiền bối, tôi không giấu giếm điều gì.
Nói thẳng là chuyến đi này rất thuận lợi, trở về qua con đường Hồi Hồn cũng rất suôn sẻ.
Long Tuyền tiền bối không khỏi nhướng mày: “Có gì đó không đúng! Làm sao mọi người có thể bước đi trên đường Hồi Hồn nhẹ nhàng như thế?”
Nghe Long Tuyền tiền bối nói, cộng thêm cả vẻ mặt của ông ấy, tôi cũng thấy hoài nghi.
Dường như, ông ấy cũng từng tới Địa phủ rồi.
Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng, Tần tiền bối đã đánh giá tôi một lượt từ trên xuống dưới.
Ánh mắt sâu thẳm đó dường như muốn nhìn thấu tôi.
Sau đó, toàn thân ông ấy run lên.
Bỗng nhiên, một cỗ uy lực khổng lồ bậc Đạo Đế xuất hiện.
Cả người tôi run rẩy kịch liệt, như bị cả núi Thái Sơn đè lên, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Tần, Tần tiền bối, tại, tại sao ngài…”
Dưới sức ép của khí tức Đạo Đế, chút đạo hạnh của tôi, chẳng khác nào gà chó trong vườn, hoàn toàn chẳng là gì cả.
Lão Phong đứng bên cạnh thấy thế, sắc mặt cũng đại biến.
“Tần tiền bối…”
Tuy nhiên, Tần tiền bối vẫn không thu uy áp bậc Đạo Đế của mình lại, mà còn không ngừng tăng lên.
Toàn thân tôi bị ép tới mức không thể thở nổi.
“A…”
Tôi không nhịn không được, hô lên một tiếng.
Kết quả, tôi chỉ vừa hét lên một tiếng, Phật ấn hình chữ Vạn đột nhiên xuất hiện và bay lơ lửng trên đầu tôi.
(Nguyên văn tác giả dùng từ “Vạn tự Phật ấn” 万字佛印: Đó là biểu tượng của Phật giáo 卍, bắt nguồn từ tiếng Phạn và có nghĩa là tập hợp những đức tính tốt lành. Trong Phật giáo, chữ Vạn là trái tim của Đức Phật. Trong tiếng Trung, biểu tượng này được phát âm là “万” đọc là “vạn”.)
Một luồng pháp quang màu vàng kim toả ra từ khắp người tôi.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của mọi người có mặt đều thay đổi.
Lão Phong, Tần tiền bối, Long Tuyền tiền bối, đều không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.
Đây là Phật ấn có chữ “Vạn”, còn tỏa ra pháp quang màu vàng kim.
Tuy nói, Phật, Đạo vốn chung một nhà.
Nhưng tôi không phải là người tu hành Phật pháp, vì sao lại có được pháp ấn chữ Vạn được? Còn cả pháp quang màu vàng kim nữa?
“Lão Đinh, cậu, làm sao cậu có được pháp ấn này?” Lão Phong khó hiểu.
Sau giây phút kinh ngạc, Long Tuyền tiền bối cùng Tần tiền bối ở bên cạnh cũng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh.
“Quả nhiên là như thế.”
Tần tiền bối thu hồi uy lực Đạo Đế.
Phật ấn lơ lửng trên đỉnh đầu tôi cũng dần dần biến mất.
Nhưng tôi chẳng kịp nói ra bất cứ câu nào.
Long Tuyền tiền bối đã mỉm cười, nói: “Nhóc con họ Đinh, cậu đúng là may mắn đấy. Thế mà lại được Bồ Tát bảo vệ!”
“Gì ạ? Bồ Tát ư?”
Trong lúc nhất thời, tôi hơi ngẩn người ra, không thể hiểu nổi.
Tần tiền bối cũng mỉm cười: “Không sai, là Bồ Tát.”
“Là, là vị, vị Bồ Tát nào? Tôi chưa từng gặp ai cả!” Tôi vẫn chẳng nhiều mô tê gì.
Bởi vì suốt một chặng đường này, đến một vị hòa thượng tôi còn chẳng gặp, thì biết gặp Bồ Tát ở đâu?
Theo hiểu biết của tôi ,Bồ Tát phải có thân vàng cao lớn, Phật quang bao phủ và mây lành bay quanh.
(Nguyên văn tác giả dùng từ “trượng sáu kim thân” 丈六金身: ý nói là Bồ Tát thường có thân hình màu vàng và cao lớn. Một trượng sáu ước chừng là gần 4 mét.)
Ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng chưa bao giờ được gặp ngài ấy.