Còn tôi cũng có được sức mạnh to lớn.
Chúng tôi đã không còn là những nhân vật nhỏ bé như trong quá khứ nữa.
Mỗi người đều có được một vòng kết nối của riêng mình, sở hữu thế giới riêng, và có được nơi dừng chân cho mình.
Nhìn vào tấm áp phích của cô ấy, tôi mỉm cười.
Sau đó, chúng tôi đi thẳng đến cổng lên máy bay.
Sau một ngày một đêm, chúng tôi đã đến dưới chân núi Bách Hoa.
Trong thời gian tại nhân gian, tôi chỉ mới rời khỏi đây được khoảng mười ngày.
Mà linh hồn của tôi đã rời khỏi cơ thể được một tháng.
Trở lại núi Bách Hoa lần nữa, trong lòng tôi ít nhiều gì cũng có chút phấn khích.
Bởi vì, tôi đã mang theo cỏ Uổng Tử về.
Có lẽ, Dương Tuyết được cứu rồi.
Bước chân của chúng tôi rất nhanh, dọc đường đi, rất nhiều đệ tử của Bách Hoa Cung đều chào hỏi và hành lễ với A Đồng.
Nói gì thì cô ấy cũng là Thánh nữ của Bách Hoa Cung.
Ở đây, cô ấy có địa vị cực cao.
Mấy người chúng tôi không vội tới thăm hỏi Cung chủ của Bách Hoa Cung, mà đi tới phòng bệnh của Dương Tuyết trước.
Sau khi đến phòng bệnh, tôi thấy Từ Phương đang chăm sóc Dương Tuyết và lau mặt cho cô ấy.
Thấy chúng tôi trở về, Từ Phương rất vui.
Đặc biệt sau khi nhìn thấy tôi, Từ Phương cứ nhìn tôi mãi.
Vì chuyện tôi chết rồi được sống lại đã lan truyền khắp nơi, cô ấy ở Bách Hoa Cung cũng nhận được tin.
Tôi không để ý đến ánh mắt của Từ Phương, mà vội vàng đi tới trước giường bệnh của Dương Tuyết.
Ở đây, Bách Hoa Dịch đã giúp Dương Tuyết kéo dài sự sống.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, chỉ giống như đang chìm vào giấc ngủ vậy.
Nhưng chúng tôi biết rằng, trong cơ thể cô ấy, ba hồn bảy phách không thể kết hợp được.
Bởi vì có một vị cường giả cấp Đạo Đế giam cầm hồn phách của cô ấy, nên Dương Tuyết mới sống được đến bây giờ.
Nếu không có vị cường giả ấy giam cầm hồn phách của Dương Tuyết.
Vậy thì Dương Tuyết không chỉ mất mạng, mà còn rơi vào cảnh hồn phi phách tán.
Chấn thương mà cô ấy phải chịu do khí tức của giao long gây ra, thật sự quá mức nghiêm trọng.
“Dương Tuyết, tôi đã trở về, cô thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Mặc dù tôi biết Dương Tuyết không nghe thấy, nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi cô ấy một câu.
“Không sao đâu, lần này cô nhất định có thể tỉnh lại!”
Nói xong, tôi lấy một phần của cỏ Uổng Tử ra.
Phần cỏ này rất ngắn, dài không quá một ngón tay.
Nhưng đây chính là vật chí bảo trong số các loại bảo vật.
Dựa theo lời của Biện Thành Vương, tận cùng của cái chết chính là sự sống.
Thứ này, chính là vật ở nơi tận cùng.
Tôi bảo Từ Phương mang cho tôi một cái bát nhỏ, sau đó dùng chân nguyên của mình trực tiếp nghiền nát cỏ Uổng Tử.
Sau đó, tôi cẩn thận đứt từng muỗng thuốc quý trong chiếc bát nhỏ vào miệng Dương Tuyết.
Mọi người đều đứng sang một bên, mong chờ điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây…
Trong nháy mắt, Dương Tuyết đã dùng thảo dược được nửa tiếng đồng hồ.
Thế mà Dương Tuyết vẫn chẳng hề có bất cứ một chuyển biến nào cả.
Tôi cau mày: “Chẳng lẽ, cỏ Uổng Tử này không có tác dụng sao?”
Trong lòng tôi buồn bã vô cùng.
Nhưng tôi vừa dứt lời, ở ngoài cửa lại vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Không phải cỏ Uổng Tử không có hiệu quả, mà do vết thương của cô ấy quá nặng. Việc hấp thụ dược lực cần mất một quá trình lâu dài.”
Vừa nghe lời này, mấy người chúng tôi đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy có mấy người từ bên ngoài bước vào, họ chính là Tứ Đế.
Bao gồm: Cung chủ Bách Hoa Cung, Tần tiền bối, Thắng tiền bối và Long Tuyền tiền bối.
Nhìn thấy bốn người này, lão Phong và A Đồng đều cúi chào họ.
Tần Hương lập tức hoạt bát hơn nhiều, trực tiếp gọi một tiếng cha mẹ, sư thúc và sư phụ.
Tôi cũng vội chắp tay chào, rồi hỏi: “Tần tiền bối, vừa rồi ngài nói, muốn hấp thu dược lực cần một quá trình dài. Vậy thì quá trình này phải mất bao lâu?”
Tôi thật sự lo lắng cho Dương Tuyết.
Phải biết rằng, Dương Tuyết vì tôi nên mới thành như vậy.
Lúc trước, nếu cô ấy không màng cả tính mạng mà lao ra chắn trước người tôi, chỉ e là tôi đã chết ngay tại trận chiến núi Nhật Nguyệt rồi.
Tần tiền bối không lập tức đáp lời, mà nhìn thoáng sang Long Tuyền tiền bối ở bên cạnh.
Long Tuyền tiền bối lại đột nhiên cởi chiếc ô đen sau lưng ra.
Tôi đã từng nhìn thấy chiếc ô đen này từ nhiều năm trước.
Hơn nữa, tôi cũng biết được, bên trong chiếc ô đen này, có một nữ quỷ.
Đó là Tây Môn Nguỵ tiền bối, người được mệnh danh là một trong ba vị kiếm khách của dương gia, cùng với Tần tiền bối và Long Tuyền tiền bối.
Sau khi bà ấy qua đời, dường như đã bám vào bên trong chiếc ô đen kia.
Chiếc ô đen ngay lập tức được mở ra.
Rồi tôi nghe thấy Long Tuyền tiền bối nói: “Nguỵ Nhi, em nhìn thử xem.”
Lời vừa dứt, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.
Một người phụ nữ xinh đẹp và thanh tú lạ thường xuất hiện trong mắt mọi người.
Người phụ nữ đó không phải ai khác, chính là Tây Môn tiền bối, khi còn sống đã có danh hiệu Y Đạo Thánh.
Có lời đồn rằng, kỹ thuật châm cứu của bà ấy rất thần kỳ.
Tây Môn tiền bối vừa mới xuất hiện, đã dùng tay cảm nhận mạch đập của Dương Tuyết.
Cuối cùng bà ấy còn chạm vào trán của Dương Tuyết.
Rồi tiền bối xoay người lại và nói với tôi:
“Thuốc đã phát huy tác dụng, nhưng phải mất một thời gian nữa cô ấy mới thực sự bình phục.
Có thể là vài tháng, cũng có thể là vài năm.
Nhưng cậu có thể yên tâm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hồn phách của cô ấy chắc chắn không tan biến được đâu…”
*****
Nghe Tây Môn tiền bối xong, trong lòng tôi vẫn có chút thất vọng.
Nhưng nhìn chung, tôi vẫn rất mừng rồi.
Ít nhất, ba hồn bảy phách của Dương Tuyết đã thực sự được cứu.