Chuyện này tôi cũng biết, cũng rất xúc động vì nó.
Chỉ là không biết hiện tại Thi Muội thế nào rồi, liệu có bị sát khí che mờ lý trí rồi hay không.
Bên cạnh đó, lão Phong cũng nói thêm.
Sau khi tôi chết đi, bọn họ đã đưa thân xác của tôi rời khỏi tòa nhà Liên Hoa.
Cũng chuẩn bị đưa tôi về thị trấn Thanh Thạch, sau đó an táng.
Nhưng hành trình này rất gập ghềnh, phải trì hoãn mất mấy ngày.
Trong khoảng thời gian ấy, họ cũng nhận được một tin tốt.
Đạo Minh đã có được hải đồ chi tiết và xác minh được sự chính xác của bản đồ ấy, bên kia cũng đang tiếp cận đảo Mắt Quỷ.
Cuối cùng, Đạo môn đã thành công trở về.
Lúc đó tôi đã chết được năm ngày rồi.
Lão Phong và những người khác đưa thân xác tôi tiếp tục lên đường.
Khi đi ngang qua phái Mao Sơn, họ tính vào đó nghỉ ngơi một đêm, cũng tiện sắp xếp cúng thất đầu cho tôi.
(Cúng thất đầu: là nghi thức cúng người đã khuất sau 7 ngày đầu tiên họ ra đi. Tính từ lúc mất, ba hồn bảy phách của người đã khuất sẽ lưu lại trong thân xác 49 ngày, cứ cách 7 ngày linh hồn sẽ phải chịu đau khổ. Vì vậy người nhà thường hay tụng kinh, cúng bái nhằm giảm bớt nỗi thống khổ mà vong linh phải chịu đựng.)
Chờ qua ngày hôm sau, mọi người sẽ lại lên đường.
Kết quả, đám giáo đồ Mắt Quỷ lại bất ngờ tấn công, muốn cướp lấy thi thể của tôi.
Sau đó, một cuộc chiến nổ ra.
Chuyện sau đó thế nào, thì tôi cũng đã thấy rồi…
******
Nghe hai người lão Phong kể xong, tôi đã biết được tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi mình chết đi.
Trong số đó, chuyện khiến tôi quan tâm nhất vẫn là Mộ Dung Ngôn.
Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi, liệu có bị sát khí che mờ lý trí không.
Lão Phong nhìn thấy vẻ do dự trên mặt tôi, bèn vỗ nhẹ lên bả vai của tôi, rồi nói:
“Lão Đinh, hẳn là cô Mộ Dung không gặp vấn đề gì đâu.
Sau ngày hôm ấy, Quỷ Minh vẫn hoạt động bình thường.
Hơn nữa, tôi cũng hỏi thăm qua các kênh tin khác, cô Mộ Dung chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Nghe lão Phong nói như vậy, tôi khẽ gật đầu.
Nếu được như thế thì không còn gì tốt hơn rồi.
Hơn nữa, tôi vẫn còn hai phần ba ngọn cỏ mọc từ thành Uổng Tử.
Biện Thành Vương đã nói, dùng thứ kia có thể thắp được lửa hồn.
Tôi thực sự muốn gặp Mộ Dung Ngôn càng sớm càng tốt và đưa ngọn cỏ này cho cô ấy.
Nếu vậy thì còn một phần ba cỏ Uổng Tử nữa.
Chỉ cần đưa nốt cho Dương Tuyết dùng, Dương Tuyết hẳn sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Đó là suy nghĩ trong lòng tôi lúc này.
Còn đối với chuyện lấy được hải đồ chính xác, tôi cũng chẳng quá để ý tới.
Nhưng lúc này, đã quá khuya rồi, cho nên, cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng dừng lại ở đây.
Tôi bảo lão Phong và những người khác cứ trở về nghỉ ngơi trước, có gì thì để ngày mai nói sau.
Tôi nằm trên giường, nhớ lại cảnh tượng chia tay với Mộ Dung Ngôn vào bảy ngày trước.
Tim tôi như bị dao đâm.
Mãi đến hừng đông, tôi mới thiếp đi được một lúc.
Bây giờ, tôi cũng chẳng cần ngủ nhiều như trước.
Dù chỉ ngủ một giấc ngắn như vậy, nhưng cơ thể tôi vẫn tràn đầy năng lượng.
Bởi vì tôi đã sống lại, cho nên, chúng tôi không cần quay trở về thị trấn Thanh Thạch nữa.
Hiện tại, các thế lực tà ác trên toàn bộ Trung Nguyên về cơ bản đã bị tổn thất nặng nề hoặc bị quét sạch.
(Trung Nguyên: chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây. Nó được coi là phát nguyên của văn minh Trung Hoa.)
Trong bảy ngày này, Đạo môn gần như đã phát động một cuộc phản công toàn diện.
Bởi vì Giáo chủ đã bị giết, nên những thế lực tà giáo còn sót lại căn bản không thể nào điều hành giáo phái được.
Cho dù đó là tàn dư của Nhật Nguyệt Giáo, hay tàn dư của Hắc Liên Giáo.
Tất cả bọn chúng gần như đã bị tiêu diệt, cho dù có còn, thì cũng lắm cũng chỉ là lũ chuột chạy qua đường.
(Chuột chạy qua đường 过街老鼠: Là một thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ một người xấu mà mọi người đều ghét, bị mọi người cô lập, xa lánh.)
Hơn nữa, thế lực của Quỷ Minh cũng phát triển một cách nhanh chóng.
Hiện giờ, chúng tôi chỉ còn lại một kẻ thù duy nhất.
Đó là tà giáo Mắt Quỷ.
Bây giờ đã có được hải đồ.
Chỉ cần Đạo môn phát lệnh, chúng tôi có thể giương buồm ra khơi.
Tiến thẳng vào Biển Sương Mù, nơi tà giáo Mắt Quỷ đang chiếm cứ, đảo Mắt Quỷ.
Bởi vì trên tay tôi đã không còn dấu ấn đen, vì thế tôi không có cách nào liên hệ với Mộ Dung Ngôn.
Tôi cũng không biết Mộ Dung Ngôn đang ở đâu.
Cho nên, tôi quyết định trước khi Đạo môn đưa ra mệnh lệnh, sẽ quay lại Bách Hoa Cung một chuyến.
Đưa cỏ Uổng Tử cho Dương Tuyết dùng, xem thử tình hình của Dương Tuyết có xuất hiện chuyển biến tốt đẹp hay không.
Ngay khi tôi bày tỏ ý tưởng này, mấy người nhóm lão Phong liền gật đầu đồng ý.
Cho nên, chúng tôi lập tức khởi hành vào ngày hôm đó.
Từ Lâm Tĩnh phải ở lại trong sư môn, nên không lên đường cùng với nhóm chúng tôi.
Vì vậy, chỉ có bốn người là tôi, lão Phong, A Đồng, Tần Hương quay trở về Bách Hoa Cung.
Cùng ngày hôm ấy, tất cả các giáo phái trong thiên hạ đều dựng đài chiêu hồn.
Bởi vì họ biết được, đệ tử các phái đã hồi hồn, quay trở về dương gian.
Họ cần phải thông qua đài chiêu hồn, để gọi các đệ tử trong phái mình quay về.
Tạm biệt phái Mao Sơn, chúng tôi đi thẳng đến sân bay gần nhất.
Sau khi đến sân bay, tôi nhìn thấy một tấm áp phích khổng lồ.
Đó là quảng cáo cho một sản phẩm chăm sóc da nào đó, mà đại diện thương hiệu của hãng mỹ phẩm đó chính là Ngô Huệ Huệ.
Đã lâu rồi tôi chưa gặp lại cô ấy, kể từ khi rời khỏi thành Phượng Hoàng.
Hiện giờ, cô ấy đã thực hiện được ước mơ ngày xưa của mình, trở thành một ngôi sao.