Hoa cỏ xung quanh tôi, cũng hết nở lại tàn, từ vụ mùa này đến vụ mùa khác.
Thấm thoát, chúng đã đã trải qua một vòng luân hồi.
Cỏ cây lại tràn đầy sức sống.
Trong vần điệu vô danh của Đạo, ẩn chứa một loại năng lượng không thể giải thích được.
Tôi cảm nhận được sự sống và cái chết, lại một lần nữa ngộ ra được chân lý luân hồi.
Vạn vật trên thế gian, đều có luân hồi.
Sống rồi lại chết, chết rồi lại sống.
Cũng giống như ngọn cỏ tên Uổng Tử kia, vốn là do âm sát khí hại người tụ lại mà thành, nhưng lại là một ngọn cỏ tiên có thể cứu người.
Hay như lời mà Biện Thành Vương đã từng nói, cái chết của cái chết là sự sống.
Như vậy, sự sống của sự sống, cũng là cái chết.
Sống chết vô thường, luân hồi có Đạo.
Trong cõi hư vô, vận mệnh đã được sắp đặt, nhưng lại chẳng hề có sự sắp đặt…
Tâm trạng và sự giác ngộ của tôi cứ thay đổi hết lần này đến lần khác, tâm cảnh của tôi cũng được củng cố và nâng cao.
Đối với nhận thức về sức mạnh và luân hồi, tôi lại hiểu sâu thêm một chút.
Cũng trong một năm này, tu vi của tôi đã được củng cố.
Hôm nay, tôi chậm rãi mở mắt ra.
Cuối cùng, sau bao ngày ngồi thiền, tôi cũng đã đứng dậy.
Không phải vì tôi đã thật sự giác ngộ, đạt được tới cảnh tới tinh thần tối cao.
Mà vì tôi nhận được tin tức, Mộ Dung Ngôn đã xuất quan.
Tôi muốn rời khỏi thung lũng Bách Hoa, xuống núi tìm cô ấy…
*****
Buổi chiều hôm nay, Tần tiền bối đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
Tôi chỉ nghe ông ấy bình tĩnh nói với mình một câu: “Đinh Phàm, Mộ Dung Ngôn xuất quan rồi.”
Tần tiền bối vừa dứt lời, tâm trí tôi liền dao động.
Tôi lập tức mở mắt ra: “Cô, cô ấy đang ở đâu?”
“Núi Cửu U, cậu đi tìm cô ấy đi!”
Tần tiền bối biết trong lòng tôi còn nút thắt, mà nút thắt ấy chính là tình yêu của tôi.
Núi Cửu U, tôi từng nghe nói về nơi này rồi.
Đó là nơi chí âm trong thiên hạ, thật không ngờ, thế mà Mộ Dung Ngôn lại đang ở đó.
Tôi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đứng dậy.
Rồi chắp tay, nói với tiền bối: “Cảm ơn tiền bối đã hướng dẫn vãn bối suốt thời gian qua, giúp tâm cảnh của vãn bối có được đột phá, Đạo căn cũng được củng cố.”
Tần tiền bối lại cười “Ha ha”.
“Tôi không chỉ dẫn cậu câu nào cả, mà chỉ bảo cậu ngồi đây ngắm hoa cỏ, cây cối mà thôi.
Tâm cảnh của cậu có thể đột phá, Đạo căn được củng cố, đều do chính cậu đã ngộ Đạo.”
“Ân đức của tiền bối, vãn bối mãi mãi không dám quên. Vãn bối ở đây đã lâu, xin từ biệt.”
Lòng tôi hiện giờ nóng như lửa đốt.
Tần tiền bối gật đầu: “Đi đi!”
Tiền bối vừa nói xong, tôi đã xoay người rời đi.
Khi tôi đi đến cửa thung lũng Bách Hoa, lại thấy lão Phong đang ôm một tảng đá xanh mà đứng tấn.
Tảng đá xanh mà lão Phong đang ôm kia, ước chừng cũng phải to như cái cối xay.
Cả người cậu ấy đều ướt đẫm mồ hôi, toàn thân run rẩy.
Tôi đoán cậu ấy đã đứng đó lâu lắm rồi.
Đứng trước cậu ấy, là một người đàn ông có cơ bắp lực lưỡng, y hệt như một toà tháp sắt, ấy chính là Long Tuyền tiền bối.
Lúc này, Long Tuyền tiền bối đang ngồi trên một chiếc ghế bập bênh, chỉ dẫn:
“Nếu muốn thành thạo các thể thuật của Tam Độn Nạp Thân, phải có cơ bắp và xương cốt siêu khỏe, sức mạnh của cơ chính là nền tảng.
Cậu mới đứng tấn được 10 tiếng thôi, đã không chịu nổi rồi à?
Tiếp tục kiên trì đi…”
Vừa nghe lời này, suýt chút nữa cái cằm của tôi đã rơi xuống đất.
10, 10 tiếng…
Theo những gì tôi thấy, sau một năm không gặp, lão Phong đã rất tiến bộ.
Tu vi của lão Phong đã đạt tới cảnh giới rất mạnh mẽ, Đạo Tôn trung kỳ.
Tu vi đến bậc này đã có thể sánh ngang với một số vị chưởng môn của các phái rồi.
Tuy rằng trước mặt một người có tu vi Đạo Đế như Long Tuyền tiền bối, chút đạo hành đó chẳng đủ ông ấy để vào mắt.
Nhưng dưới tình huống không sử dụng tới đạo khí, chỉ dựa vào sức mạnh thể chất…
Thế mà vẫn có thể ôm một tảng đá to bằng cối xay mà đứng tấn, đã rất đáng sợ rồi.
Đây không còn là điều mà người thường có thể tưởng tượng nữa, nó đã vượt quá giới hạn của người bình thường vô số lần.
Vậy nhưng Long Tuyền tiền bối vẫn chưa hài lòng.
Mẹ kiếp, quá đáng sợ rồi.
Ấy! Không đúng.
Vừa rồi Long Tuyền tiền bối có nói tới, thể thuật Tam Độn Nạp Thân?
Đó, đó không phải là loại thuật pháp giúp Long Tuyền tiền bối nổi danh sao?
Tôi vẫn còn nhớ mang máng về năm đó, khi tôi còn chưa gia nhập Đạo môn, bị ác quỷ bám thân…
Tên ác quỷ khi ấy, là một tên đồ đệ của lão Quỷ Tam Nguyên.
Độc tiền bối cùng sư phụ tôi đều không phải đối thủ của gã.
Độc đạo trưởng đã đến một nơi gọi là thị trấn Hoàng Long, mời lão Vương Đầu tiền bối và Bác tiền bối tới giúp đỡ.
Lúc ấy, Bác tiền bối đã thi triển một chiêu thuật tên là Tam Độ Nạp Thân, tu vi của ông ấy đã tăng vọt chỉ trong nháy mắt.
Chỉ với một chiêu thức, ông ấy đã đánh bại lệ quỷ kia.
Lúc đầu nghe Bác tiền bối nói, thuật Tam Độn Nạp Thân là do Long Tuyền tiền bối truyền lại…
Ấy thế mà hôm nay, lão Phong cũng được tu luyện loại đạo thuật này.
Nếu cậu ấy tu luyện thành công, sức chiến đấu đương nhiên sẽ tăng lên gấp bội.
Sau giây phút kinh ngạc, lúc này tôi mới đi qua bên đó.
“Ấy, thằng nhóc nhà cậu ra cửa rồi à.”
Long Tuyền tiền bối nhìn thấy tôi, đã lên tiếng trước.
Tôi mỉm cười: “Xin chào Long Tuyền tiền bối.”
Nói xong, tôi lại nhìn về phía lão Phong đang run rẩy cả người:
“Lão Phong, cậu cứ tập tiếp đi.
Mộ Dung Ngôn xuất quan rồi, tôi phải tới núi Cửu U một chuyến.”
Dặn xong một câu, tôi không để ý tới lão Phong nữa, đi thẳng qua người cậu ấy.
“Lão, lão Đinh, cậu, cậu chờ tôi 2 tiếng nữa. Tôi, tôi sẽ đi cùng, cùng cậu.”