18 vị quỷ chủ đang theo dõi trận chiến từ bên ngoài, hoàn toàn không dám tới gần.
“Đạo hạnh của Minh chủ, đã tăng được tới cảnh giới này rồi sao?”
“Sức chiến đấu của Minh chủ chỉ e là có thể đối kháng được với Đạo Thánh đỉnh phong rồi!”
“Sao, sao có thể? Đinh Phàm rõ ràng mới đạt tới cảnh giới Đạo Thánh sơ kỳ thôi mà.”
“Đinh Phàm, thế mà, thế mà có thể ngang tài ngang sức với Minh chủ?”
“Đinh Phàm mạnh quá, lúc này anh ta đã có thể vung tay khắp nơi, thanh kiếm trong tay còn chưa được rút ra khỏi vỏ.”
“…”
18 vị quỷ chủ kinh ngạc không thôi.
Nhưng trận chiến vẫn đang diễn ra.
Đột nhiên, Mộ Dung Ngôn dùng móng vuốt tấn công.
Một vuốt này lướt nhẹ qua cổ tôi.
Máu tươi lập tức chảy ra.
Miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng cổ là nơi có rất nhiều mạch máu, nên máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Mộ Dung Ngôn cảm nhận được máu tươi, dường như phát điên.
Sát khí quấn quanh, làm cô ấy không thể nào tự thoát ra được.
Cả người càng trở nên khó kiềm chế hơn.
“A”.
Lại một tiếng gầm vang lên, tà áo màu tím của Mộ Dung Ngôn bay phấp phới.
Trong nháy mắt, cô ấy giống như Tu La chuyển sinh.
Cả người tấn công trực diện, mang theo sát ý cuồn cuộn.
Nhưng tôi vẫn nhất quyết không chịu lùi lại.
Cô ấy đã vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, vì để gặp lại tôi, mà cam tâm tình nguyện nhảy vào dòng Vong Xuyên, chịu đựng 300 năm đau khổ.
Tuy rằng được lũ Mắt Quỷ cứu, nhưng cô ấy cũng phải chịu làm nô lệ 150 năm.
Bị theo dõi 150 năm.
Hiện giờ, tôi đã được đầu thai chuyển thế.
Khó khăn lắm chúng tôi mới quen nhau và yêu nhau, nhưng hiện tại cô ấy lại vì tôi mà hóa thành lệ quỷ.
Tôi không thể bỏ rơi cô ấy, tôi muốn cô ấy tỉnh táo lại.
“Thi Muội, mau tỉnh lại. Anh là Đinh Phàm, là tên đàn ông tồi kia đây…” Tôi cố nói thật lớn.
Đạo khí chín màu không ngừng đánh ra, chống lại sự tấn công của Mộ Dung Ngôn.
Nhìn bộ dạng của Mộ Dung Ngôn, có tiếp tục đánh nữa cũng vô ích.
Cần phải kìm chặt cô ấy lại.
Nghĩ đến đây, tôi cũng mặc kệ hết thảy.
Khi Mộ Dung Ngôn đánh tới một lần nữa, tôi né tránh chỗ yếu hại, rồi ôm chầm lấy Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn giơ vuốt quỷ, đâm thẳng ra.
Trực tiếp đâm vào ngực tôi.
Da thịt bị xé rách ngay lập tức, chỉ trong tích tắc, máu tươi đã thấm vào áo.
Nhưng tôi chẳng có chút sợ hãi nào.
Vẫn tiến về phía trước, ôm chặt Mộ Dung Ngôn.
Máu tươi thấm qua áo tôi, lúc này cũng dây lên quần áo của Mộ Dung Ngôn.
Tôi ghé sát tai cô ấy, thì thầm: “Cả đời này, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Giọng của tôi trầm trầm, nhưng cũng tràn ngập yêu thương.
Trong giây phút này, Mộ Dung Ngôn dường như bị điện giật vậy.
Cả người cô ấy khẽ run lên một chút.
Nhưng vuốt quỷ của cô ấy vẫn không hề dừng lại.
Bàn tay còn lại vòng qua sau lưng tôi, đâm thẳng vào lưng tôi.
18 quỷ chủ đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, phần lớn đều bất lực lắc đầu.
Lão Phong và Phong ca thì hoảng sợ hét lên.
“Lão Đinh!”
“Đinh Phàm…”
“…”
Do tu vi của bọn họ chưa đủ cao, nên không thể nào tới gần được tràng vực mạnh mẽ của hai người chúng tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn chẳng quan tâm gì.
Vẫn ghé sát tai Mộ Dung Ngôn, nói nhỏ: “Em nhất định, có thể tỉnh lại…”
Giọng nói của tôi đã hơi hụt hơi.
Mà khi tôi vừa mới dứt lời, Mộ Dung Ngôn vốn đang định tiếp tục đánh mạnh vào tôi, chợt hơi run lên.
Móng vuốt khựng lại giữa không trung.
Cặp mắt trắng dã doạ người, cũng vào lúc này đột nhiên loé lên mấy lần.
Con ngươi vốn dĩ đã biến mất đã xuất hiện trở lại.
Sát khí tỏa ra quanh người cô ấy bắt đầu suy yếu, rồi nhanh chóng biến mất. Nói cách khác, Mộ Dung Ngôn đã mạnh mẽ áp chết sát khí trên người.
Đồng thời, Mộ Dung Ngôn hét lên một tiếng: “A…”
Dường như việc áp chết sát khí làm cô ấy rất đau đớn.
Những vuốt quỷ đâm vào người tôi cũng được rút ra.
Chúng lại biến biến thành bàn tay ngọc, trắng nõn như củ hành.
Nhìn vào mắt Mộ Dung Ngôn, tôi thấy đồng tử đã xuất hiện.
Sắc mặt tàn nhẫn biến mất, trở lại như bình thường.
Tôi chợt mỉm cười: “Thi Muội, em, bây giờ em đã nhớ ra anh chưa?”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi hỏi như vậy, lại thấy trước ngực và phía sau lưng tôi bị móng vuốt của mình đâm thủng…
Trên cổ tôi cũng có một vết cắt ngang qua.
Giờ phút này, cả người tôi đều là máu tươi.
Rõ ràng là tôi đã bị thương nặng.
Nhìn thấy hình ảnh ấy, Mộ Dung Ngôn gần như sụp đổ: “Nhớ, nhớ rồi, anh, sao anh lại ngốc như thế? Anh, anh đang làm gì vậy…”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn gần như bật khóc, ấn mạnh tay vào vết thương đang chảy máu của tôi.
Tôi vẫn mỉm cười:
“Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.
Mau, mau dùng thứ này đi.
Nó có thể, có thể giúp em khôi phục thần trí, thậm chí, còn là tia hy vọng, thắp sáng ba ngọn lửa trên người em.”
Nói xong, tôi nhìn về phía đoạn cỏ Uổng Tử rơi trên mặt đất, cách đó không xa…
*****
Mặc dù cơ thể tôi bị Mộ Dung Ngôn đả thương nghiêm trọng nhưng trước đó tôi vẫn cố ý tránh né khỏi những điểm yếu hại rồi.
Tôi biết rõ, mình sẽ không chết.
Cùng lắm thì tôi chỉ phải mất một khoảng thời gian để nghỉ ngơi thôi.
Có thể đánh thức được Mộ Dung Ngôn, mấy vết thương này có đáng là gì.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại rất đỗi thương tâm, tuy không có nước mắt, nhưng cô ấy lại khóc vô cùng đau lòng.
“Anh, sao anh lại ngốc như vậy chứ, anh, đồ ngốc này, đồ ngốc…” Cô ấy ấn vào vết thương của tôi, không ngừng nói.
Còn tôi chỉ vươn tay ra, cố chỉ về phía đoạn cỏ Uổng Tử rơi cách đó không xa.
Đoạn cỏ Uổng Tử bay thẳng lại phía tôi, rồi rơi vào lòng bàn tay của tôi.
“Mau dùng đi, nếu không lát nữa em lại đâm cho anh thêm vài cái, anh sẽ chết thật đấy.” Tôi lại cười nói, lúc này còn không quên nói đùa một câu.