Nhỏ đến mức khiến tôi có cảm giác, chỉ cần thổi nhẹ một cái cũng có thể dập tắt được.
Tuy nhiên, dù có nhỏ thì đó cũng là một ngọn lửa hồn.
Vào thời điểm ngọn lửa hồn này xuất hiện, lồng ngực của Mộ Dung Ngôn bất chợt sinh ra một tiếng “thịch thịch.”
Tiếng nhịp tim của người sống đã xuất hiện.
Các mạch máu, máu, da và tất cả các cơ quan đã khô héo trong cơ thể cô ấy cũng biến đổi.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi thứ như được đắm chìm trong một dòng suối tiên.
Tất cả các cơ quan trên người cô ấy đều đã thức tỉnh.
Sau khi nhịp tim đầu tiên vang lên, hồn phách của Mộ Dung Ngôn đã hoàn toàn hòa nhập với cơ thể.
Mọi thứ trên người cô ấy, đều đã giống hệt một người sống.
Mộ Dung Ngôn, tái sinh rồi.
“Ha, ha ha ha. Thật tốt quá, thật tốt quá…”
Tôi nhịn không được mà reo lên, quên hết cơn đau từ trước ngực và sau lưng mình.
18 vị quỷ chủ thì tỏ ra khiếp sợ vô cùng.
Nhìn thấy một người đã chết sống lại, quả thực là một kỳ tích mà không phải cứ ai sống lâu cũng có thể gặp được.
“Minh, Minh chủ, sống lại rồi.”
“Trời ạ! Kỳ tích…”
“Minh chủ, sống lại rồi…”
“…”
18 vị quỷ chủ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ai cũng mừng thay cho Mộ Dung Ngôn.
Quỷ chủ bậc Đạo Thánh vừa rồi lớn tiếng muốn giết tôi, lúc này lại đi tới trước mặt tôi, cúi đầu thật sâu.
“Cậu Đinh, lúc nãy chúng tôi đã xúc phạm tới cậu. Lão đây xin lỗi cậu.”
Bây giờ bọn họ mới ngẫm lại, vừa rồi ngăn cản tôi gặp Mộ Dung Ngôn, chính là một quyết định sai lầm.
Mà ông ta vừa mới dứt lời, nam quỷ to cao là người đầu tiên xông lên đánh tôi, lúc này cũng đã đi tới.
Không nói một lời, trực tiếp quỳ xuống:
“Anh Đinh, tôi xin tạ lỗi với anh.
Vừa rồi, vốn tôi định giết anh để anh trở thành quỷ tu.
Từ đó mới giải quyết được nút thắt trong lòng Minh chủ.
Nhưng tôi lại không ngờ rằng, suýt chút nữa mình đã làm lỡ kế hoạch tái sinh của Minh chủ.
Tôi đáng chết.
Không thể trả ơn lớn cho Minh chủ được…”
Nói xong, vị quỷ chủ này thẳng thắn dập đầu với tôi.
Mười mấy vị quỷ chủ còn lại, cũng lần lượt chắp tay, cúi đầu xin lỗi tôi.
Tất cả đều đồng thanh nói: “Cậu Đinh, vừa rồi chúng tôi đã đắc tội với cậu, mong cậu tha thứ.”
******
Ngoại trừ Lịch Thiên ra, những vị quỷ chủ còn lại đều lần lượt xin lỗi tôi.
Vị quỷ chủ cao lớn kia, thậm chí còn quỳ xuống và dập đầu với tôi.
Tôi không khỏi cười khổ trong lòng, bây giờ các người đã biết được ý định của tôi rồi à!
Nhưng tôi không quan tâm, vội vàng đỡ vị quỷ chủ đang quỳ xuống đất đứng dậy.
Vì đây đều là những tướng giỏi của Mộ Dung Ngôn.
Là những trung thần thống lĩnh Quỷ Minh của Mộ Dung Ngôn.
Hơn nữa, Mộ Dung Ngôn đã sống lại, cho nên tôi căn bản chẳng hề để ý tới những điều đó.
“Mọi người, đừng làm như vậy.
Mọi người cũng đều muốn tốt cho Ngôn Nhi mà thôi.
Nên tôi không trách mọi người.
Vừa rồi, tôi cũng đắc tôi với các vị…”
Nói xong, tôi cũng chắp tay với mọi người.
Đồng thời tôi cũng phất tay một cái, kích hoạt sức mạnh phong ấn trong cơ thể của bọn họ, giải trừ tất cả phong ấn.
Sau khi ba ngọn lửa hồn và nhịp tim của Mộ Dung Ngôn xuất hiện trở lại, lúc này cô ấy cũng mở mắt ra.
Thấy Mộ Dung Ngôn mở mắt ra, 18 vi quỷ chủ đều rất kích động: “Minh chủ, ngài tỉnh rồi…”
Ánh mắt của Mộ Dung Ngôn lại hướng về phía tôi: “Sao anh lại, lại ngốc tới như vậy. Anh không sợ, lúc nãy em sẽ giết chết anh sao?”
Tôi lắc đầu: “Không sợ, anh đã tránh những chỗ yếu hại rồi. Không thể chết được…”
Mộ Dung Ngôn trợn trắng mắt, vừa tức lại vừa vui.
Bởi vì tôi là người mà cô ấy đã chờ đợi suốt 300 năm qua.
Cũng là người cô ấy yêu nhất kiếp này.
Tôi tiến lên trước một bước, giúp cô ấy đứng dậy.
Ba ngọn lửa trên người cô ấy rất mong manh, có nghĩa là cơ thể cô ấy rất yếu.
Suy cho cùng thì cơ thể này cũng nằm trong quan tài băng suốt 300 năm.
“Vừa mới sống lại, em nên ăn nhiều một chút. Mỗi ngày anh sẽ bắt một con gà rừng, nấu canh bồi bổ cho em…” Tôi vui vẻ nói.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại đột nhiên ôm tôi.
Cô ấy ôm tôi rất chặt, chẳng nói một câu nào.
Sau đó, bắt đầu khóc.
Lúc này đây, cuối cùng cô ấy cũng có thể rơi nước mắt rồi.
Tuy rằng vừa mới sống lại, có rất ít nước mắt.
Nhưng đó là những giọt nước mắt thực sự, những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Rồi cũng mỉm cười, ôm lấy cô ấy.
Hai chúng tôi cứ như vậy mà ôm nhau trên đỉnh núi Cửu U.
18 vị quỷ chủ thấy thế thì khá sửng sốt.
Sau đó, vị quỷ chủ thống lĩnh đã ra hiệu cho những quỷ chủ còn lại rút đi.
Lão Phong và Phong ca chỉ đành nhìn nhau cười một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.
Khi họ xuống tới sườn núi, tất cả những quỷ hồn khác trong Quỷ Minh cũng nhìn thấy 18 quỷ chủ nhà mình.
Một quỷ hồn bước lên hỏi:
“Quỷ chủ đại nhân, tên nhóc kia đã chết chưa?
Nếu cậu chết, chúng ta hãy lên đó quật xác cậu ta đi.”
Kết quả, tên kia vừa dứt lời, đã bị vị quỷ chủ cao lớn tát cho một cái: “Nói vớ nói vẩn gì thế? Về sau phải gọi là cô gia (cách xưng hô của nhà vợ với con rể trong thời phong kiến).
Truyền lệnh xuống dưới, Minh chủ đã sống lại. Quỷ Minh ta có tin mừng lớn…”
“Cô gia? Sống, sống lại?” Tên kia hiển nhiên không thể nào phản ứng kịp.
Kết quả, gã lại bị vị quỷ chủ cao lớn nọ đập thêm một cái: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Còn không mau truyền lệnh đi…”
Lúc này, tên quỷ hồn kia mới kịp phản ứng lại, vội vàng lui xuống…
Mà tôi và Mộ Dung Ngôn, giờ phút này đang ngồi trên đỉnh núi.
Mộ Dung Ngôn xé rách ống tay áo, ngồi một bên vừa băng bó cho tôi, vừa mở miệng hỏi: “Đau không?”
“Thương, thương em đến tận xương tận tuỷ…”
(Nguyên văn câu nói của nam9 là “疼你入骨”. Chữ 疼 /téng/ ở đây vừa có nghĩa là đau đớn, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là yêu thương, cưng chiều. Nên nghĩa cả câu vừa có thể hiểu là đau đớn đến tận xương cốt, cũng vừa có thể hiểu là yêu thương em đến tận xương tuỷ. Nam9 cố tình chơi chữ để thả thính. Ông này cũng cơ hội lắm!)