Gương mặt xinh đẹp của Mộ Dung Ngôn đỏ lên: “Anh lại nói lung tung…”
Nói xong, cô ấy còn không quên cho tôi một đấm.
Đương nhiên, lực rất nhẹ.
Chứ nếu Mộ Dung Ngôn phát huy toàn bộ đạo hạnh của mình, thì một đấm kia thật sự có thể khiến tôi nằm bò ra đất.
Đêm nay trôi qua thật thoải mái và hạnh phúc.
Mộ Dung Ngôn đã sống lại.
Hai chúng tôi ngồi lặng lẽ một mình trên đỉnh núi Cửu U gần như suốt đêm.
Bởi vì Mộ Dung Ngôn vừa mới sống lại, cơ thể còn rất yếu.
Cho nên, sau nửa đêm, cô ấy đã gối đầu lên đùi tôi mà ngủ.
Tôi sợ làm phiền giấc ngủ ngon đầu tiên của cô ấy, nên chỉ dám ngồi yên, không nhúc nhích.
Tôi nhìn mặt trời mọc ở phía chân trời và Mộ Dung Yên đang ngủ trên đùi mình, bất chợt mỉm cười.
Đây hẳn là buổi bình minh đầu tiên của chúng tôi!
Tôi nghĩ, sau này chúng tôi sẽ còn có thêm nhiều buổi bình minh hơn…
Mãi tới 10 giờ sáng, Mộ Dung Ngôn mới từ từ thức dậy.
Nhưng trạng thái tinh thần của cô ấy có vẻ không được tốt lắm.
Thấy tôi vẫn giữ nguyên một tư thế suốt cả đêm không nhúc nhích, cô ấy rất cảm động.
Tuy nhiên, tôi chỉ vuốt ve khuôn mặt cô ấy, khẽ lắc đầu.
Sau đó, tôi nói mình sẽ đi tìm thức ăn, nấu cho cô ấy bữa ăn đầu tiên sau khi được sống lại.
Kết quả, tôi không có cơ hội xuống núi.
Lão Phong đã khiêng một đoạn ống tre lớn, xách theo hai con thỏ hoang, ba con gà rừng lên đỉnh núi: “Không cần cậu đi tìm, tôi đã mang về cho hai người rồi đây.”
Tôi tặng lão Phong một ánh mắt tán dương.
Không ngờ được, thằng nhãi này ngày thường lầm lầm lì lì, nhưng lại rất chu đáo!
Tiếp theo, ba chúng tôi cùng nướng thỏ rừng trên đỉnh núi.
Tôi dùng ống tre lớn kia để nấu món canh gà rừng.
Đã 300 năm rồi Mộ Dung Ngôn chưa ăn gì, nên giờ ăn gì cô ấy cũng thấy ngon.
Thế nhưng cô ấy lại ăn rất ít, chủ yếu là vì cơ thể chưa thích ứng kịp.
Tôi thì khác, dù hôm qua tôi bị thương khá nặng, miệng vết thương đến giờ còn chưa thể khép lại.
Nhưng miễn là không bị thương đến nơi yếu hại, thì với tu vi và thể lực của tôi hiện tại, chúng cũng chẳng có gì đáng ngại.
Thậm chí, tôi còn chẳng để mấy vết thương ấy vào mắt.
Tôi và lão Phong cứ thế ăn uống thả cửa, thậm chí bắt đầu nhớ tới rượu ngon trong hồ lô lớn của A Đồng…
Cứ như vậy, chúng tôi đã ở lại núi Cửu U được nửa tháng.
Nửa tháng này cũng là nửa tháng kể từ khi Mộ Dung Ngôn sống lại.
Đó cũng là nửa tháng hạnh phúc nhất.
Chúng tôi cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau xem mặt trời lặn.
Cùng đi bắt gà rừng, cùng đi câu cá.
Cuộc sống này, thật sự rất tuyệt vời.
Thế nhưng, tất cả chúng tôi đều hiểu rõ một điều.
Có một trận chiến lớn đang không ngừng tới gần.
Hôm nay, sau nửa tháng, thân thể Mộ Dung Ngôn đã khôi phục rất nhiều.
Cho nên, chúng tôi quyết định quay trở lại thành phố, đồng thời về thăm thị trấn Thanh Thạch một chuyến.
Đã rất lâu rồi tôi chưa quay về nơi đó.
Mộ Dung Ngôn cũng gật đầu đồng ý, rồi giao lại nhiệm vụ cho 18 vị quỷ chủ.
Sau đó, cô ấy theo tôi và lão Phong rời khỏi núi Cửu U.
Chúng tôi cũng không vội nên tốc độ lên đường cũng không nhanh lắm.
Tuy nhiên, cũng chỉ mất ba ngày là chúng tôi đã về tới thành phố quen thuộc.
Thành phố Thanh Thạch.
Thành phố này phát triển rất nhanh, lại có thêm mấy tòa nhà cao tầng mọc lên rồi.
Khi trở lại thành phố Thanh Thạch, việc đầu tiên chúng tôi làm là cập nhật trang bị cho mình.
Quần áo trên người chúng tôi đã sớm rách nát, tả tơi rồi.
Chúng tôi thay cho mình những bộ trang phục mới nhất.
Tôi và lão Phong mặc quần áo bình thường, còn Mộ Dung Ngôn chọn một chiếc váy màu trắng.
Tôi chỉ có một từ thôi, rất đẹp.
Với khí chất của Mộ Dung Ngôn, cô ấy mặc gì cũng đẹp.
Suốt cả cuộc hành trình này, có rất nhiều người chú ý tới Mộ Dung Ngôn.
Nếu có tên nào liếc nhìn cô ấy quá một lần, trong lòng tôi sẽ thấy hốt hoảng.
Bạn gái quá xinh đẹp, suy cho cùng rất áp lực…
Hiếm khi Đạo môn mới được một khoảng thời gian bình yên, nên tôi dự định tới thăm những người bạn cũ của mình, mời bọn họ dùng một bữa cơm.
Dù sao thì, trận chiến cuối cùng đã tới rất gần rồi.
Có lẽ sau trận chiến này, chúng tôi cũng chẳng biết được mình còn sống hay sẽ chết.
Vì vậy, tôi đã gọi điện cho Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ.
Khi Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ nhận được cuộc gọi của tôi, họ rất vui mừng và ngạc nhiên.
Nghe tôi mời bọn họ tới khách sạn Nam Thiên dùng bữa, ai nấy cũng vui vẻ đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Mạn trực tiếp hủy bỏ các cuộc họp rồi đi thẳng đến sân bay.
Ngô Huệ Huệ vốn có một cuộc họp báo quảng bá phim điện ảnh mới, cùng một buổi ký kết với một thương hiệu quốc tế nào đó rất lớn…
Nhưng cô ấy cũng huỷ bỏ hết, tiến thẳng về thành phố Thanh Thạch.
Về phần chúng tôi, chúng tôi lang thang khắp thành phố suốt cả buổi chiều.
Bởi vì phải đến khoảng 6 giờ chiều, Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ mới có thể đến được.
Cho nên, tới khoảng 5 rưỡi chiều, tôi đã đưa Mộ Dung Ngôn và lão Phong đi thẳng tới khách sạn Nam Thiên.
Tại khách sạn Nam Thiên này, cũng lưu giữ nhiều kỷ niệm của tôi.
Tại nơi này, tôi đã đánh một tên phú nhị đại ăn chơi trác táng đến hai lần.
Hôm nay, khi tới khách sạn Nam Thiên, trong lòng tôi lại tràn đầy hồi ức.
Bây giờ khách sạn Nam Thiên hẳn đã được cải tạo lại.
Trông còn to lớn hơn trước.
Không nghĩ gì nhiều, tôi bước thẳng vào trong…