Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2552

Chương 2552 Chương 2552

Sau khi bước vào khách sạn, chúng tôi tìm một chỗ và ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sống lại, Mộ Dung Ngôn dùng bữa tại khách sạn.

Cho nên cô ấy luôn tò mò và mong chờ đối với tất cả mọi thứ.

Dù sao trước đây khi còn là quỷ, tuy rằng cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng lại chưa được trải nghiệm qua.

Chúng tôi gọi đồ ăn trước rồi ngồi đợi.

Không thể không nói, hiện giờ, công việc kinh doanh nhà hàng tại khách sạn Nam Thiên đúng là khá tốt.

Về cơ bản là mọi chỗ trong sảnh ăn của khách sạn đều đã đầy.

Lúc này, cặp đôi ngồi ở bàn cạnh chúng tôi đột nhiên cãi nhau.

“Lý Quang, nếu hôm nay anh không nói rõ với tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Một cô gái trẻ hét lớn.

Người đàn ông tên Lý Quang kia trông cũng khá bảnh trai, tóc uốn vuốt vuốt các thứ.

Trông cũng giống dạng mặt chó thân người lắm.

Giờ phút này, anh ta khẽ nhíu mày, nói với cô gái nọ: “Cô có thấy phiền hay không thế? Không thấy đây là nơi công cộng à?

Tôi đã nói rồi, tôi và cô gái kia chỉ là bạn bè chơi bời thôi, không có quan hệ gì cả.”

“Chơi bời à? Đã chơi đến tận giường rồi, mà anh còn bảo là bạn bè thôi sao?”

“…”

Nghe đối phương cãi nhau, chúng tôi nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân.

Hai người này hẳn là một cặp đôi yêu đương nồng thắm lắm, nhưng chàng trai kia lại đứng núi này trông núi nọ, đã ngoại tình rồi.

Những chuyện như thế này xảy ra khắp nơi, đã là chuyện thường ở huyện rồi.

Tôi và lão Phong đã nhìn nhiều thành quen, chẳng thấy lạ lùng gì.

Bởi vì chuyện này đã quá đỗi bình thường rồi.

Nhưng ai có ngờ đâu, Mộ Dung Ngôn ở bên canh lại là người rất chung thuỷ và thành thật trong tình yêu.

Hơn nữa, cô ấy cực kỳ căm ghét loại đàn ông lừa dối này.

Lúc này, lại thấy cô gái trẻ kia bật khóc, mà còn khóc tới đau lòng xé ruột.

Cuối cùng chỉ có thể khóc lóc rời đi.

Cô ấy không nhịn được mà mắng một câu: “Đồ khốn nạn.”

Chẳng ngờ Mộ Dung Ngôn chỉ nói một câu như vậy, thế mà người đàn ông kia lại nghe được.

Người đàn ông kia vốn đã rất cáu kỉnh, nên vừa nghe Mộ Dung Ngôn mắng mình là đồ khốn nạn, đã lập tức bùng lên lửa giận.

Anh ta đập mạnh xuống bàn, chỉ nghe một tiếng “Phanh” trầm vang.

“Con mẹ mày vừa nói cái gì đấy?” Giọng anh ta rất lớn, ngữ khí vô cùng gay gắt.

Âm thanh này đã trực tiếp thu hút một nửa số khách hàng đang ngồi trong khách sạn.

“Đồ khốn nạn!”

Mộ Dung Ngôn căn bản chẳng coi tên kia ra cái rắm gì, còn chẳng buồn liếc nhìn anh ta lấy một cái, tiếp tục mở miệng chửi.

Mà tôi cùng lão Phong cũng dừng động tác trong tay lại.

Ánh mắt tôi trở nên lạnh lùng.

Mụ nội nhà nó, dám vô lễ với Thi Muội của ông đây như thế, mày coi ông đây là không khí à?

“Con đàn bà thối, lau miệng cho sạch vào.

Ông đây có tồi hay không, con mẹ mày đã thử chưa mà biết…”

Thằng nhãi này còn chưa kịp nói dứt lời, tôi đã vớ ngay chiếc gạt tàn trên bàn, thình lình ném về phía anh ta.

“Phanh” một tiếng, chiếc gạt tàn thuốc trực tiếp nện thẳng trán thằng nhãi kia.

Thằng nhãi kia chỉ kịp hét thảm một tiếng, rồi ngã ngồi xuống ngay tại chỗ.

Anh ta ôm đầu, máu tươi ứa ra.

Tất nhiên là tôi đã khá nhân từ rồi.

Chứ với tu vi của tôi hiện giờ, chỉ cần dùng thần thức quét qua, là đã có thể biến anh ta thành một tên ngốc.

Lão Phong nhìn tên đàn ông ngã trên mặt đất, cười khẩy: “Loại như mày, chính là thèm đòn.”

“Mau cút đi, đừng để ông đây nhìn thấy mày lần nữa.” Tôi cũng lên tiếng.

Người đàn ông kia che trán, thấy hai người tôi và lão Phong đều không phải dạng dễ chọc vào, anh ta chỉ tay về phía chúng tôi, nói:

“Chúng mày, chúng mày xong rồi, mày, chúng mày cứ chờ đấy cho bổn thiếu gia, lát nữa, chỉ lát nữa chúng mày sẽ chết rất thảm…”

Nói xong, thằng nhãi này vừa bò vừa chạy ra khỏi khách sạn.

Chúng tôi cũng chẳng để ý tới lời dọa của anh ta.

Tiếp tục trò chuyện và chờ đợi những người khác.

Những vị khách xung quanh thấy tình hình nhanh chóng dịu xuống, cũng bắt đầu dùng bữa, họ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Khoảng nửa tiếng sau, Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ đã cùng nhau tới.

Tính toán thời gian, chúng tôi đã quen biết gần 10 năm rồi.

Lúc này có thể gặp lại hai người họ lần nữa, đúng là niềm vui đã mất từ ​​lâu.

Tôi trực tiếp đứng dậy, cất tiếng gọi Tiểu Mạn cùng Ngô Huệ Huệ vẫn đang tìm kiếm chúng tôi: “Ở đây, ở đây.”

Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ vừa nghe được giọng nói của tôi, trực tiếp quay đầu lại.

“Đinh Phàm…”

Nói rồi, hai cô gái ấy đi về phía chúng tôi.

Tiểu Mạn mặc một chiếc váy ngắn kèm tất chân, dáng người duyên dáng, khiến những người bên cạnh phải nhìn chằm chằm.

Ngô Huệ Huệ bởi vì có thân phận đặc biệt, nên hiện tại đang đeo khẩu trang.

Nhưng dù diện trang phục thường ngày, cũng không giấu được vóc dáng xinh đẹp và đôi chân dài thẳng tắp của cô ấy.

Hai cô gái tiếp tục tới gần.

Chờ khi họ đi đến trước bàn của chúng tôi, mới nhận ra Mộ Dung Ngôn đang ngồi bên cạnh tôi.

Hia cô ấy hơi giật mình.

Bởi vì họ phát hiện ra, Mộ Dung Ngôn quá xinh đẹp.

Dù cô ấy chỉ mặc một chiếc váy trắng bình thường, trên mặt không trang điểm, vẫn không giấu được khí chất xuất trần và vẻ ngoài tuyệt thế của Mộ Dung Ngôn.

Cả hai cô gái đều cho rằng, ngoại hình của bản thân không hề thua kém bất cứ người nào.

Nhưng lúc này, họ lại cảm nhận được sự uy hiếp về nhan sắc.

“Đây, đây là ai thế?” Tiểu Mạn là người đầu tiên lên tiếng.

Tôi cười “ha hả”: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Mộ Dung Ngôn, cũng là bạn gái của tôi.”

Lời vừa nói ra, trong lòng Tiểu Mạn cùng Ngô Huệ Huệ đều không khỏi vang lên một tiếng “Lộp bộp”.

Đôi mắt của cả hai cô gái rõ ràng hơi co lại, lộ ra một vẻ buồn bã và ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment