Biểu cảm cũng hơi cứng lại.
Mộ Dung Ngôn lại rất thoải mái mà đứng lên.
Cô ấy thản nhiên cất lời chào hỏi, giống hệt một người hiện đại như chúng tôi: “Xin chào, tôi tên là Mộ Dung Ngôn, rất vui được gặp mọi người.”
Nói xong, cô ấy vươn tay ra muốn bắt tay với họ.
Dù hai cô gái này đã trải qua đủ mọi trường hợp sóng to gió lớn, nhưng khi đối mặt với Mộ Dung Ngôn, họ vẫn có cảm giác bị áp đảo.
Nhưng rồi họ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cả hai đều vươn đôi tay xinh đẹp ra.
“Xin chào, tôi là Triệu Tiểu Mạn.”
“Xin chào, tôi là Ngô Huệ Huệ.”
Chờ họ chào hỏi xong, tôi mời cả hai ngồi xuống.
Sau nhiều năm xa cách, lần này gặp lại, tất nhiên đã khác xưa.
Mới vừa ngồi xuống, Tiểu Mạn đã vội hỏi: “Cô ấy, cô ấy có phải người lần trước mà cậu kể với tớ không?”
Tôi hiểu Tiểu Mạn đang ám chỉ điều gì.
Trước đây, khi lần đầu tiên tới hang Xương Trắng, tôi từng kể rằng mình đã có người trong lòng rồi.
Nào có ngờ rằng, chuyến đi đó đã khiến tôi lạc vào đảo Mắt Quỷ suốt hai năm.
Sau đó, tôi lại ở Bách Hoa Cung thêm tám, chín tháng, cuối cùng hết một đời, đi xuống Địa phủ.
Sau khi trở về, tôi lại bế quan trong Bách Hoa Cung một năm, một lòng muốn ngộ Đạo.
Tính đến bây giờ, chúng tôi đã từ biệt nhau hơn bốn năm rồi.
Tôi khẽ gật đầu, xác nhận thân phận của Mộ Dung Ngôn.
Tiểu Mạn thấy tôi gật đầu, rõ ràng là đang cố gắng gượng cười: “À, vậy chúc hai người hạnh phúc.”
Có lẽ cảnh này có hơi “Tàn nhẫn”.
Nhưng tôi biết, đây là cách tốt nhất để giải quyết nút thắt trong lòng Tiểu Mạn.
Chỉ có như thế, Tiểu Mạn mới có thể bỏ được đoạn tình cảm dành cho tôi, bắt đầu một đoạn tình cảm mới của riêng mình.
“Cảm ơn, cũng hy vọng cậu sớm ngày tìm được tình yêu đích thực của mình.”
Tiểu Mạn khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Qua mấy năm nay, ít nhiều gì cô ấy cũng đã buông bỏ một chút rồi.
Hiện giờ nhìn thấy Mộ Dung Ngôn, cô ấy cũng không còn cảm giác mất kiềm chế như ngày xưa nữa.
Mà Ngô Huệ Huệ lại dò hỏi: “Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn, mấy năm nay hai anh đã đi đâu thế?”
Tôi và lão Phong liếc nhau, bất đắc dĩ cười khổ.
Hơn bốn năm nay, chúng tôi đã gặp phải quá nhiều, quá nhiều chuyện.
Đạo hạnh tuy đã tăng cao, nhưng chúng tôi cũng phải chịu đựng rất nhiều cực khổ.
Tôi không trả lời ngay, mà bảo người phục vụ bưng đồ ăn lên.
Sau khi đồ ăn được dọn ra, tôi kể cho họ nghe từng trải nghiệm của tôi trong những năm qua.
Đương nhiên, trong đó tôi đã cắt giảm một số chi tiết rồi.
Tôi chỉ nói rằng, trong trận chiến lớn với yêu tà ở Xuyên Thục lần trước, lỡ rơi vào tay của tà giáo.
Kết quả, tôi đã bị cầm tù trên một hòn đảo biệt lập trong suốt hai năm, vô cùng vất vả.
Trên đường chạy trốn trở về, chẳng may lại gặp lốc xoáy.
Tôi và Mộ Dung Ngôn lại dạt vào một hòn đảo biệt lập, chúng tôi đã sống ở đó gần một tháng, cuối cùng mới trốn về đất liền được.
Mặc dù tôi đã cắt giảm rất nhiều tình tiết, không kể chi tiết mọi chuyện.
Nhưng sau khi nghe xong, cả hai cô gái đều bị sốc.
Thậm chí họ còn không ăn nổi thứ gì.
Rốt cuộc thì, những việc này không phải là chuyện mà những người bình thường như họ có thể trải nghiệm và tưởng tượng được…
*****
Vừa ăn, chúng tôi vừa trò chuyện về những trải nghiệm của mình trong nhiều năm qua.
Sau đó, lại nghe tôi kể một năm trước mình đã chết rồi, sau đó đi tới Địa phủ, trái tim của hai cô gái kia đều run rẩy.
Tuy nhiên chuyện trước đây tôi cũng từng xuống Minh giới, hai cô ấy đều biết.
Hiện giờ thấy tôi đã trở về, nên cũng không còn quá lo lắng nữa…
Trong khoảng thời gian này, lão Phong cũng kể về những gì mình đã trải qua trong mấy năm nay.
Thực ra trong mắt chúng tôi, mấy chuyện này cũng chẳng lớn lao gì, chỉ là diệt yêu trừ ma mà thôi.
Nhưng trong mắt hai cô gái này, đó đều là những chuyện vô cùng mới lạ.
Chờ chúng tôi kể xong, Tiểu Mạn lại hỏi: “Hiện giờ các anh đã trở về rồi, có còn đi nữa không?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Chúng tôi vẫn phải đi, công việc của chúng tôi còn chưa hoàn thành.”
“Còn chưa làm xong ư?” Ngô Huệ Huệ mở miệng.
Lão Phong ngồi một bên, khẽ gật đầu:
“Tôi nghĩ cũng nhanh thôi, chỉ còn một trận chiến cuối cùng nữa.
Cho nên, trước khi trận chiến này nổ ra, lão Đinh mới đề nghị gặp mặt mọi người một lần.
Nếu không, sau trận chiến này, chúng tôi cũng không biết mình còn có thể quay trở về hay không…”
Lão Phong cười khổ.
Hai cô gái nghe xong, không khỏi lo lắng.
Bọn họ biết chúng tôi đang làm gì, phải đối mặt với bao nhiêu thứ khủng khiếp như vậy.
Hơn nữa, chỉ có những người như chúng tôi mới có thể dọn dẹp được thứ ấy.
Ngay cả súng hay đại bác mạnh mẽ, ở trước mặt mấy thứ ấy cũng đành bất lực.
Những người như chúng tôi đây, là những nhà trừ tà tung hoành trong bóng tối của các thành phố.
Là những người vô danh giữ gìn trật tự của toàn bộ thế giới loài người.
Nhưng lúc này hai cô gái vẫn không khỏi lo lắng, không biết nên nói gì vào lúc này.
Bất chợt, một giọng nói vang lên: “Anh Hải, chính là thằng nhãi kia.”
Nghe được giọng nói ấy, tôi không kìm được mà cười khinh miệt.
Khỏi cần nhìn cũng biết, thằng nhãi vừa rồi đã lại mò tới cửa rồi.
Và lần này, anh ta còn mang theo 5 người nữa.
Rất nhiều người đều bị thu hút, tất cả đều nhìn về phía này.
Thằng nhãi vừa rồi dẫn theo 5 tên đàn ông khác, đi thẳng đến bàn chúng tôi đang ngồi.
Tên đầu trọc cầm đầu cả đám, có vẻ ngoài rất hung dữ.
“Thằng nhãi con, không phải vừa rồi mày ngông cuồng lắm sao? Ông đây đã mời anh Hải tới rồi.”
Thằng nhãi kia đã băng bó xong, nói năng rất hung hăng.
Tên được gọi là anh Hải kia dẫn đàn em bao vây chúng tôi, cả đám đều lộ ra dáng vẻ hung dữ.