Nhưng khi tên đầu trọc được gọi là anh Hải đó nhìn thấy mấy người Mộ Dung Ngôn, Tiểu Mạn, Ngô Huệ Huệ, hai mắt gã lập tức phát sáng.
Đột nhiên cười nói:
“Ồ, không ngờ bàn này lại có người đẹp.
Xin chào người đẹp, kết bạn WeChat đi.
Chờ lát nữa xử xong thằng nhãi ranh này, anh trai dẫn các em tới quầy bar uống rượu!”
Nói xong, gã còn nháy mắt với Mộ Dung Ngôn, Tiểu Mạn cùng Ngô Huệ Huệ.
Ngô Huệ Huệ lập tức quay đầu đi, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn loại người này lấy một cái.
Mộ Dung Ngôn chẳng thèm lên tiếng.
Tuy nhiên tôi biết, tên ôn kia mà dám nói thêm lời vớ vẩn nào nữa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tiểu Mạn có chút nóng nảy, lạnh lùng nói: “Các người tới từ chỗ nào thì lăn về chỗ đó đi, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả.”
Vừa dứt lời, mấy tên thanh niên lêu lổng liền bật cười “Ha ha” rất to.
Chúng căn bản chẳng hề tin vào lời nói của Tiểu Mạn.
“Ấy ấy ấy, cô gái nhỏ cũng nóng tính quá.
Không tồi, không tồi, lát nữa anh đây sẽ đưa em đi xả giận!”
Nghe đến đó, lão Phong ngồi ở bên cạnh đã trở tay, đập cho tên kia một phát.
Một tiếng “bốp” vang lên, trên mặt tên ôn con nọ cũng xuất hiện một vệt đỏ.
Gã đầu trọc kia lập tức bị đánh ngã trên mặt đất, hai chiếc răng hàm cũng rơi ra.
“Anh Hải!”
“Anh Hải!”
“Mẹ nó, dám đánh tao. Đánh chúng nó tàn phế cho tao, rồi mang mấy con đàn bà này đi để bồi tội với tao.”
“Vâng, anh Hải!”
Mấy tên đàn em không nói hai lời, đã vọt về phía chúng tôi.
Lúc này, tôi đột nhiên quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy, một cỗ tinh thần lực cường đại lan ra như làn sóng.
Uy áp của thần thức dâng trào.
Bốn người còn lại đều hét lên đau đớn, miệng mũi chảy máu rồi trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Toàn thân chúng bắt đầu run rẩy.
Người bình thường suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, chỉ cần giải phóng một chút áp lực, đã khiến bọn họ phải nằm rạp xuống đất.
Nếu tôi hoàn toàn giải phóng hết tinh thần lực, hoàn toàn có thể giết chết tất cả bọn chúng trong gang tấc.
Thằng nhãi nọ cùng tên anh Hải kia thấy thế, đều bị dọa sợ tới choáng váng.
Chỉ cần nhìn một cái, đã khiến mấy người tê liệt ngã xuống đất, miệng mũi đều trào máu tươi.
Cái quái, cái quái gì đã xảy ra vậy?
Người thanh niên liên tục lùi lại, không dám nói ra một lời.
Anh ta biết, lần này mình đạp trúng ván sắt rồi.
Tên đầu trọc kia cũng lộ rõ vẻ mặt sợ hãi, không còn kiêu ngạo như lúc nãy nữa.
“Như thế nào, còn chưa cút đi sao?” Tôi lên tiếng.
“Các, các vị đại ca, em, em sai rồi, em cút ngay, cút ngay đây ạ…”
Nói xong, gã còn bỏ cả đám đàn em đang nằm la liệt trên mặt đất, vừa lăn vừa bò để chạy ra ngoài.
Người thanh niên kia nhìn thấy anh Hải của mình bỏ chạy, cũng vội vàng bỏ chạy theo.
Về phần bốn người ngã xuống đất đất kia, cũng lần lượt bò dậy, rồi loạng choạng chạy trốn.
Các khách hàng xung quanh thấy được cảnh này, đều choáng váng.
Nhiều người vẫn chưa hiểu, tại sao bốn người kia lại bị ngã xuống đất.
Mọi chuyện đã kết thúc.
“Chết tiệt, mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc à?”
“Mẹ kiếp, tôi còn chưa kịp nhìn thấy gì cả.”
“Cái thứ rác rưởi gì thế? Chỉ nói vài câu thôi đã bị dọa chạy rồi à. Chúng ta tiếp tục ăn đi…”
“…”
Sảnh lớn vang lên những tiếng nghị luận không ngừng.
Người phục vụ chỉ kéo nhau đến lau sàn mà không dám nói gì.
Tiểu Mạn liếc mắt nhìn về phía tôi, nói đùa một câu: “Đinh Phàm, tại sao mỗi lần cậu đến khách sạn Nam Thiên ăn cơm, đều gây ra chuyện thế?”
Tôi nở nụ cười gượng, cô hỏi tôi, biết biết hỏi ai đây?
Tiếp đó, chúng tôi lại trò chuyện thêm một lúc.
Cảm giác chưa đã thèm, nên chúng tôi định tìm một quán cà phê để tiếp tục nói chuyện lâu hơn.
Nhưng lúc này, một người đàn ông nhận được tin tức, vội vàng trở về khách sạn.
Sau khi nghe người phục vụ kể lại, anh ta nhìn chằm chằm vào bàn của chúng tôi.
Khi nhìn thấy mấy người chúng tôi ngồi quan bàn, người nọ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người phục vụ bên cạnh còn nói: “Ông chủ, có cần báo cảnh sát không?”
“Báo cái rắm, anh có biết những người kia là ai không?”
Nói xong, người đàn ông vội vã chạy tới bàn chúng tôi.
Lúc này, chúng tôi đang định rời đi, nhưng vừa đứng dậy đã thấy có người đi tới.
Nhìn kỹ lại, hoá ra đây là một trong những vị khách cũ của tôi.
Long Ngạo Thiên, chàng công tử anh chơi trác táng nổi tiếng nhất thành phố Thanh Thạch ngày xưa.
Hiện giờ, Long Ngạo Thiên đã cưới vợ sinh con, thừa kế khách sạn lớn này.
Anh ta đang quản lý công việc kinh doanh ở đây.
Vừa rồi, Long Ngạo Thiên đã nhận được điện thoại từ quầy lễ tân, báo có người tới khách sạn gây rối, nhờ anh ta trở về xem xét.
Sau khi vội vàng quay lại, anh ta thấy đó chính là chúng tôi, không khỏi ngạc nhiên.
Suy cho cùng, lý do khiến anh ta có thể sống sót đến tận bây giờ, giúp tập đoàn của họ phát triển lớn mạnh như vậy, hoàn toàn là nhờ vào những người trừ tà như tôi và lão Phong.
Nếu không có chúng tôi, anh ta đã chết trong tay Chuối Tây Tinh từ lâu rồi.
Không có sự bắc cầu của tôi, tập đoàn của họ không thể nào hợp tác làm ăn cùng với ông trùm kinh doanh Triệu thị được, cũng như không thể phát triển nhanh như vậy.
Hiện giờ, được gặp lại tôi và lão phong, còn có CEO Triệu thị là Tiểu Mạn, anh ta không khỏi ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ.
Đừng nói tới việc gây rối, cho dù có phá huỷ cả khách sạn này, anh ta cũng không nói một lời.
“Đinh, Đinh đạo trưởng, Phong đạo trưởng, Triệu tổng, xin chào. Đã lâu không gặp.”
Long Ngạo Thiên vô cùng kích động, thậm chí còn cúi người chào chúng tôi.
Rất nhiều khách hàng và các nhân viên phục vụ ở xung quanh thấy thế, đều rất kinh ngạc.
Bởi vì có một số người đã nhận ra Long Ngạo Thiên.