“Chết tiệt, Long tổng còn tự tới chào và khom lưng trước những người vừa gây rối kia kìa.”
“Mẹ con ơi! Mấy năm trước, Long tổng chính là một tay ăn chơi trác táng có tiếng ở chỗ chúng ta, người nào mới có thể khiến anh ta phải khom lưng cúi đầu như thế chứ?”
“Mẹ kiếp, không thể nào! Những người đó chẳng lẽ là còn cháu của gia tộc lớn à?”
“Ấy, các anh đã xác định chưa, nhìn cô gái kia có chút quen quen.”
“Ai cơ? Cái cô đeo khẩu trang lớn kia á?”
“Không phải, là cô gái mặc quần đùi kia kìa.
Hình như, hình như là CEO của tập đoàn Triệu thị …”
****
Rất nhiều người đang bàn tán xôn xao, họ đang thảo luận xem liệu chúng tôi là ai.
Bởi vì có nhiều người chú ý tới, cũng có người đã nhận ra được thân phận của Tiểu Mạn.
Xét cho cùng, Tiểu Mạn chính là bạch phú mỹ số một trong giới kinh doanh.
Không chỉ là một cô gái trẻ tuổi đầy triển vọng, đa tài nhiều tiền, mà quan trọng nhất là rất xinh đẹp và còn độc thân.
Tiểu Mạn đã là người tình trong mộng của vô số người.
Mà cũng có nhiều người bắt đầu suy đoán danh tính của Ngô Huệ Huệ.
Tuy nhiên, vì Ngô Huệ Huệ đang đeo khẩu trang, trong lúc nhất thời, nhiều người không nhận ra cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy khá quen mắt.
Còn tôi chỉ nhìn Long Ngạo Thiên, rồi khẽ mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi lại đánh người trong khách sạn của anh rồi.”
Long Ngạo Thiên cười: “Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, không sao đâu.”
Tôi bật cười “Ha ha”: “Đúng rồi Tiểu Long, chúng tôi đã ăn xong rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ rời đi, nếu xong việc chúng tôi sẽ quay về, cậu cứ tiếp tục làm việc của mình đi.”
“A! Đinh đạo trưởng, anh, anh lại phải đi sao?”
“Ừm, anh cũng biết tôi làm nghề gì mà.
Có mấy việc, chỉ có chúng tôi mới có thể giải quyết được…”
Long Ngạo Thiên gật đầu, anh ta biết tôi và lão Phong đều là cao thủ có năng lực thực sự.
Trong toàn bộ thị trấn Thanh Thạch, có lẽ, chỉ có tôi và lão Phong là đạo sĩ chân chính.
Có nhiều lần, anh ta đã trực tiếp đến thị trấn Thanh Thạch để tìm chúng tôi làm việc, nhưng chẳng thể tìm được chúng tôi.
Sau đó, anh ta còn phát hiện ra nhà của hai chúng tôi đã bị thiêu rụi.
Hỏi thăm xung quanh, anh ta mới biết được, hai người chúng tôi đã rời khỏi thị trấn Thanh Thạch được vài năm.
Hiện giờ, nếu đã gặp lại, đương nhiên anh ta phải xin mấy là bùa.
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần nữa, ngày sau anh ta cũng chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại chúng tôi.
Vì thế, anh ta tiếp tục nói:
“Đinh đạo trưởng, Phong đạo trưởng.
Cái đó, hai vị có thể cho tôi xin vài lá bùa chú được không?
Tôi có vài cửa hàng, ở đó đều không được yên ổn cho lắm.”
Trên người tôi căn bản không có bùa vàng, nên đành nhìn về phía lão Phong.
Lão Phong không chút do dự, trực tiếp rút ra mấy lá bùa chú, rồi đưa cho Long Ngạo Thiên: “Ở đây tôi có hai loại bùa chú trấn áp tà khí và trừ tà. Nếu cửa hàng của anh không được yên tĩnh thì cứ dán cả hai lá bùa này lên.”
Với đạo hạnh hiện tại của lão Phong, bùa do cậu ấy vẽ ra có sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.
Đừng nói là mấy tên du hồn dã quỷ tầm thương, đến cả lệ quỷ áo vàng cũng chẳng là gì.
Một khi nhìn thấy lá bùa này, cũng chỉ có thể kính nhi viễn chi.
(Kính nhi viễn chi 敬而远之: Một câu thành ngữ trích ra từ Luận ngữ - Ung dã, có nghĩa là tôn kính, kiêng dè một thứ hoặc một việc gì đó, không dám tới gần.)
Long Ngạo Thiên thấy bùa chú, liên tục nói cảm ơn.
Chúng tôi cũng không định ở lại lâu, nên đi thẳng tới quần tính tiền.
Tuy nhiên, Long Ngạo Thiên nhận được bùa chú từ chúng tôi thì rất vui mừng.
Nên trực tiếp miễn phí hoá đơn cho chúng tôi, còn đưa tiễn chúng tôi xuống tận tầng dưới.
Vừa mới xuống tầng, chúng tôi đã nhìn thấy có tài xế chuyên chở Tiểu Mạn đã đứng chờ sẵn.
Đối với mấy tập đoàn kinh doanh này, chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác.
Ở thành phố lớn nào cũng có công ty chi nhánh, khi chủ tịch cần chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể sắp xếp mọi thứ hoàn toàn, từ cơm ăn, nước uống đến cả giấc ngủ.
“Triệu tổng…” Người lái xe kính cẩn nói.
““Đưa chúng tôi đến một quán cà phê gần đây.”
“Vâng, Triệu tổng.”
Nói xong, người nọ mở cửa xe ra, mời chúng tôi lên xe.
Chiếc xe này không đơn giản đâu, là Rolls-Royce đấy.
Lần đầu tiên tôi ngồi lên, cảm giác đúng là cao cấp, thời thượng hơn thật.
Lên xe rồi, Ngô Huệ Huệ mới tháo khẩu trang xuống.
Cô ấy nói cảm thấy cả người đều thoải mái hơn hẳn, nói ngày thường mình gần như không thể đi ra ngoài.
Có ra ngoài cũng phải trang bị đầy đủ “vũ khí”.
Đồng thời, cô ấy cũng bảo mình là một ngôi sao buồn rầu.
Tuy rằng đã hoàn thành được ước mơ từ ngày xưa, nhưng sau khi trở thành ngôi sao lớn, cô ấy cũng đã đánh mất rất nhiều thứ.
Ví dụ như, cuộc sống riêng tư.
Từ lời nói, cử chỉ, thậm chí chỉ đăng một bài trên Wechat thôi, cũng sẽ bị giới truyền thông làm phức tạp hoá lên.
Cho dù đã ra tới nước ngoài rồi, cũng vẫn bị chụp lén.
Hơn nữa, còn phải gặp đủ mọi loại người, mà cơ bản đều họ đều mục đích riêng, chẳng có bạn bè.
Bây giờ gặp mặt chúng tôi, cô ấy mới cảm thấy được thoải mái hơn một chút.
Có vẻ như đằng sau vẻ hào nhoáng của Ngô Huệ Huệ, cũng ẩn chứa không biết bao nhiêu là khó khăn và chua xót mà ít ai biết được.
Sau đó, chúng tôi đến một quán cà phê.
Chúng tôi ngồi trong quán cà phê, vừa nhâm nhi cà phê vừa nói chuyện phiếm.
Mộ Dung Ngôn cũng nhanh chóng tham gia vào cuộc trò chuyện của hai cô gái còn lại.
Bởi vì hai cô ấy đều là bạn bè thân thiết của tôi, cho nên, Mộ Dung Ngôn cũng chia sẻ cho họ nghe một chút về thân thế và những gì mình từng trải qua.
Khi nghe nói Mộ Dung Ngôn trước kia cô ấy từng là quỷ, vừa mới được sống lại, cả hai cô gái đều cảm thấy rất kinh ngạc và thần bí.