Nhưng nghĩ đến nghề nghiệp của tôi và lão Phong, họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đến tôi còn có thể xuống Địa phủ hai lần rồi vẫn còn quay về được, thì việc hồi sinh một người cũng chẳng có gì quá khó khăn, phải không?
Sau đó, chúng tôi lại nhắc tới Dương Tuyết.
Nghe được tình hình hiện tại của Dương Tuyết, cả Ngô Huệ Huệ và Tiểu Mạn chỉ có thể cầu nguyện cho cô ấy.
Vì tình trạng hiện tại của Dương Tuyết, y học hiện đại cũng phải bất lực. Dù sao thì vấn đề cũng xuất phát từ hồn phách của cô ấy.
Bởi vì đề tài này cũng chẳng có gì hay ho, nên chúng tôi đã nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Tiếp theo đó, chúng tôi lại trực tiếp gọi video cho Từ Lâm Tĩnh.
Giờ thì ổn rồi, bốn người phụ nữ ríu rít nói chuyện không dừng lại được.
Mộ Dung Ngôn không phải là người hiện đại, nên có một số chủ đề cô ấy không hiểu được.
Các cô gái cũng kiên nhẫn giải thích và phân tích cho Mộ Dung Ngôn hiểu.
Họ còn nói, vì cô ấy vừa mới sống lại, từ nay về sau nên dùng son môi hãng nào, loại mỹ phẩm nào, loại dầu gội nào… mới tốt.
Kết quả, tôi và lão Phong trực tiếp bị gạt sang một bên, vô cùng cô đơn.
Mãi tới 12 giờ tối, lúc này nhóm chúng tôi mới rời khỏi quán cà phê.
Tuy rằng thời gian ở bên nhau rất ngắn ngủi, nhưng ai nấy đều vô cùng vui vẻ.
Khi xuống tầng dưới, mọi người đang chuẩn bị cùng nhau trở về khách sạn…
Nhưng vào lúc này, thế mà chúng tôi lại gặp được chàng trai trẻ và gã đầu trọc mới gặp trong khách sạn Nam Thiên lúc ban sáng.
Bên cạnh bọn họ, còn xuất hiện thêm một người đàn ông trẻ tuổi nữa.
Lúc này, chỉ nghe gã đàn ông đầu trọc kia nói: “Tôn sư, chính là hai thằng nhãi này.”
Nhìn thấy cảnh này, tôi bật cười: “Sao thế, bị đánh như vậy còn chưa đủ à? Sao lại mò tới đây rồi?”
Tôi vừa dứt lời, thằng nhãi tên Lý Quang đã đáp lại: “Đừng quá kiêu ngạo, đừng tưởng rằng chúng mày là đạo sĩ thì có gì ghê gớm. Bây giờ tôn sư đã tới, chúng mày chết chắc rồi.”
Nụ cười trên khoé miệng tôi vẫn chưa dứt.
Không tồi, còn có thể nhìn ra chúng tôi là người tu hành cơ đấy.
Thế nhưng cái tên tôn sư gì đó, tôi và lão Phong đương nhiên cũng chẳng đề vào mắt.
“Được, bảo tôn sư của các người lại đây đi!” Tôi nói tiếp.
Lời vừa dứt, người đàn ông trẻ tuổi kia lại hừ lạnh nói: “Thật là kiêu ngạo, hôm nay, bản tôn sư sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại.”
Người thanh niên cao khoảng 1m7 và có vẻ ngoài hơi ngăm đen.
Gã vừa nói ra những lời này, một luồng đạo khí mãnh liệt bỗng nhiên bộc phát khắp cơ thể gã.
Đạo Sư sơ kỳ, tu vi cũng không tệ.
“Mau ra tay đi, chúng tôi đang vội!” Lão Phong châm điếu thuốc, rồi hút một hơi, chẳng thèm nhìn tên kia.
Mấy người Tiểu Mạn vội lùi về phía sau một bước, có chút kích động.
“Không có việc gì, lão Phong dùng một bàn tay cũng có thể giải quyết được.”
“Kiêu ngạo.”
Người đàn ông nọ đột nhiên lao tới, đứng trước mặt lão Phong.
Lão Phong đứng yên chẳng động đậy, chỉ khẽ nhấc mí mắt lên một chút.
“Loảng xoảng” một tiếng.
Một đạo cương khí xuất hiện bên ngoài cơ thể cậu ấy.
Người nọ lập tức bị đẩy lùi ra ngoài, ngã quỵ trên mặt đất.
Trên mặt tên tôn sư kia lộ rõ vẻ sợ hãi: “Cương, cương khí hộ thể, mày, mày, chẳng lẽ đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân rồi sao?”
Tu vi của tên nhãi này không những yếu, mà thị lực cũng kém.
Có thể sử dụng cương khí hộ thể, vừa nhìn đã đoán ra được là Đạo Tông rồi mà!
Lão Phong cũng không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói: “Bây giờ, tới lượt tôi rồi!”
Nói xong, cậu ấy lại hút thêm một ngụm thuốc, định ra tay nữa.
Sắc mặt tên tôn sư đã biến đổi lớn, gã chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Sư sơ kỳ, sao có thể trở thành đối thủ của cậu ấy?
Đây là, đá vào tấm ván sắt rồi.
Gã vội vàng đứng dậy, bắn ba chiếc phi tiêu vàng về phía lão Phong, hòng để trốn thoát.
Nhưng ngay khi ba chiếc phi tiêu vàng đó được bắn ra, trong lòng tôi và lão Phong đều vang lên một tiếng “Lộp bộp”.
Bởi vì những chiếc phi tiêu vàng kia, thế mà lại là “Phi Ngư Kim” độc nhất vô nhị của tổ chức Hải Đầu Tiêu.
Lão Phong tiện tay chộp được một cái.
Tôi cũng giơ tay ra tóm một cái.
Còn một cây phi tiêu vàng còn lại, cũng bị tôi hút vào trong lòng bàn tay.
Nhìn kỹ lại…
Con ngươi của cả hai người chúng tôi bỗng nhiên giãn ra, cùng đồng thanh: “Phi Ngư Kim …”
*****
Lúc này, cả hai chúng tôi đều choáng váng.
Phi Ngư Kim, tổ chức Hải Đầu Tiêu.
Sao có thể, làm sao nó lại xuất hiện trong tay một tu sĩ nhỏ bé như gã được?
Chẳng lẽ, tên tôn sư này có quan hệ với tổ chức Hải Đầu Tiêu sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của cả hai người chúng tôi đồng thời trở nên trầm xuống.
Khí tức trên người lão Phong đột nhiên biến đổi.
Phong ca vốn đang ẩn núp sau cái bóng của lão phong, lúc này cũng thình lình nhảy ra.
Giờ khắc này, anh ấy cứ như là Tu La lệ quỷ, trực tiếp nhào về hướng của tên tôn sư.
Cảnh tượng ấy, khiến cho thằng nhãi tên Lý Quang cùng tên đầu trọc được gọi là anh Hải kia run rẩy cả người.
Một người tự dưng nhảy từ dưới bóng của người khác ra, cùng với khí tức cường đại và u ám ập tới.
Đó nào phải thứ một người bình thường có thể chịu được?
Kết quả, họ bị dọa sợ tới mức lập tức la hét.
“Quỷ!”
Chúng tôi không để ý tới hai tên kia, chỉ nhìn chằm chằm vào gã đạo sĩ nọ.
Đạo sĩ kia cũng trợn tròn mắt, ngay trong giây phút ấy, gã cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.
Dường như trời cao, lại giống như núi Thái Sơn cùng ép xuống, làm cho gã không tài nào thở nổi.
Tu vi đạt tới cảnh giới này, đã không phải là cấp bậc mà gã có thể đoán ra được nữa.
Lúc này, cả khuôn mặt gã đều trắng bệch ra, thân thể không ngừng run rẩy.