Giọng nói của nữ quỷ này nhẹ nhàng, khi nói cũng rất bình tĩnh.
Tần tiền bối khẽ gật đầu: “Điều này anh biết, trong tháng này, tất cả chúng ta đều đang chờ đợi.”
“Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.” Long Tuyền tiền bối vung tay lên, hung hăng nói.
Cung chủ Bách Hoa Cung cũng khẽ mỉm cười, không nói gì.
Nhưng lúc này, thần thức của nữ quỷ nọ đảo qua.
Tìm thấy tôi ở trong núi.
Bà ấy không khỏi để lộ một tia kinh ngạc, mơ hồ cảm nhận được một tia dao động của pháp tắc: “Đinh Phàm đã hiểu được cảnh giới Đạo Đế rồi.”
Tần tiền bối mỉm cười:
“Được lắm!
Mới tới tu vi Đạo Thánh sơ kỳ, thế mà tâm cảnh lại sắp đột phá tới cảnh giới Đạo Đế.
Thằng nhóc này, đúng là đứa con do trời chọn…”
*****
Trong những ngày tôi ngộ Đạo ở Bách Hoa Cung, các môn các phái đều khua chiêng gõ mõ, tăng cường huấn luyện và chuẩn bị cho trận chiến trước mắt.
Lão Phong và Phong ca hoàn thành được tâm nguyện, cũng do đó mà tâm cảnh đột phá.
Thực lực cũng vì thế mà tăng lên đáng kể, nhưng chưa đột phá trực tiếp được.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
Dù sao, sau khi đạt tới cảnh giới Đạo Tôn, muốn bước thêm một bước nữa, không phải chuyện dễ dàng gì.
Sau khi bước vào cảnh giới Đạo Thánh, thì khó lại càng thêm khó hơn.
Tính toán thời gian, tôi đã đột phá tới cảnh giới Đạo Thánh được hơn một năm rồi.
Nhưng tu vi của tôi lại rất khó tiến lên bước cao hơn.
Tôi không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, nhưng vẫn quyết ngồi im một chỗ để tìm hiểu.
Hôm nay, tôi đã ngồi được nửa ngày.
Bất chợt trời đổ mưa phùn.
Mưa phùn tạt vào mặt khiến tôi cảm thấy hơi lạnh.
Tôi mở miệng, ngẩng đầu nhìn trời cao.
“Trời mưa rời…”
Trong miệng tự lẩm bẩm điều gì đó.
Đúng vậy, trời mưa.
Nhìn hạt mưa dày đặc, nghe tiếng mưa “xào xạc”.
Đó chẳng phải chỉ là sự thay đổi của bốn mùa, mưa gió cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên thôi sao?
Đây là, quy luật của tự nhiên.
Hoặc nói cách khác, đây là pháp tắc.
Đó là đại Đạo tự nhiên, lúc ẩn lúc hiện.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đột nhiên vang lên một tiếng “Lộp bộp”, dường như trong giây phút ấy, tôi đã hiểu rõ điều gì đó.
Đạo, tự nhiên đại Đạo.
Trong đại Đạo, phải thuận theo tự nhiên mà đi, không thể làm ngược lại.
Mặt đất bao la, vũ trụ vô tận, tất cả đều nằm trong đại Đạo.
Tôi chỉ một lòng muốn dung hợp sáu viên linh thạch, một lòng muốn sử dụng cho riêng mình.
Nhưng tôi lại bỏ qua một điều, đó chính là, tôi có tài đức gì?
Linh thạch, long mạch tinh đan, chúng đều là những vật được cô đọng từ tinh hoa của trời đất.
Bản thân chúng chính là sự kết tinh của Đạo.
Chúng nó chính là quy luật của tự nhiên.
Là tinh nguyên quý giá của trời đất, được đất trời nuôi dưỡng mà thành.
Thế mà tôi lại muốn vượt qua tự nhiên, khống chế đại đạo.
Có thể làm được sao?
Không, tôi đang bước trên đại Đạo, nên hẳn phải dựa theo tự nhiên, thuận theo đại Đạo mới đúng.
Trong khoảnh khắc, tôi dường như hiểu ra.
Cũng trong nháy mắt này, tôi mới hiểu được.
Đã ở trong Đạo, thì phải tuân theo những pháp tắc cùng đại Đạo.
Chỉ có thuận theo khuôn khổ này, mới có thể đạt được sức mạnh cường đại nhất trong đó.
Người có thể vượt qua khuôn khổ, có lẽ không phải tôi của hiện tại.
Với tu vi và năng lực này, muốn tìm hiểu và suy ngẫm được những pháp tắc trong đại Đạo đã là khó khăn.
Nếu chưa hoàn toàn nhập Đạo, làm sao có thể vượt qua và nhảy ra khỏi Đạo?
Lúc này đây, tôi như mới sực tỉnh khỏi cơn mê.
Cảm thấy khoảng thời gian trước mình ngồi khô ở đây đều uổng phí.
Suy cho cùng, đã đi sai phương hướng, thì có cố gắng thế nào cũng sẽ vô ích.
Giờ phút này, tôi vung tay lên.
Bảy viên linh thạch đột nhiên xuất hiện, dưới đạo lực của tôi, chúng bay lơ lửng trên bầu trời.
Lúc này, cả bảy viên linh thạch đều được kích hoạt.
Tất cả đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, bảy loại thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, điện, tương ứng với bảy màu sắc: vàng, lục, thanh (xanh da trời), đỏ, cam, lam, tím.
Mỗi một màu sắc đều có một đặc tính riêng.
Màu vàng bén nhọn, màu lục tái sinh, màu cam dày nặng,…
Mọi năng lượng màu sắc liên tục được giải phóng và khuấy động.
Tôi nhìn chằm chằm vào sự dao động của mỗi một loại năng lượng, cảm nhận được sức mạnh thuộc tính vô hình kia.
“Cảm thụ đại Đạo, thuận theo đại Đạo, hoà nhập đại Đạo…”
Tôi thầm niệm trong lòng, rồi bắt đầu hấp thu những linh lực thuộc tính này.
Đột nhiên, cả bảy viên linh thạch cùng bộc phát ánh sáng.
Linh khí ngập trời xuất hiện, dường như bùng nổ, rồi bắt đầu chảy vào cơ thể tôi cuồn cuộn.
Chỉ trong nháy mắt, tôi cảm nhận được tâm cảnh đang tăng lên.
Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được thứ gì đã giam cầm và cản trở bước tiến của mình.
“Cố chấp.”
Tôi bị ám ảnh bởi việc “Khống chế”, muốn điều khiển sức mạnh, muốn khống chế linh thạch.
Nhưng mỗi một viên linh thạch đều sở hữu năng lượng cường đại đến vô hạn.
Năng lượng của nó không phải là thứ mà tôi, một kẻ mới đạt được tới bậc Đạo Thánh có thể nắm giữ được, cũng không phải thứ mà cảnh giới của tôi có thể khống chế được.
Điều tôi phải làm là thuận theo đại Đạo.
Từ đó dẫn đường cho bản thân, dung hợp với những viên linh thạch này.
Nhưng không phải là dung hợp với linh thạch, mà là dung hợp với chính bản thân mình.
Sau khi thay đổi suy nghĩ và hướng đi, tôi thấy mình đã thành công.
Theo dòng linh lực dũng mãnh tràn vào cơ thể, tu vi của tôi rõ ràng đang rung chuyển.
Sức mạnh của tôi, lại sắp sửa đột phá.
Trên đỉnh tháp cách đó xa xa, bốn vị Đạo Đế đang yên lặng quan sát hết thảy.
Bách Hoa cung chủ mỉm cười:
“Xem ra, cậu ấy đã không còn cố chấp nữa.
Mà đã suy nghĩ về cảnh giới, đưa ra được lựa chọn phù hợp.”
“Ngộ tính của cậu nhóc này đúng là rất cao.”