“…”
Năm, sáu vị tu sĩ chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Quân, sau khi cảm nhận được tâm cảnh của tôi, cũng âm thầm ngộ ra điều gì đó.
Trong lúc không thể lý giải được, bọn họ lại có thêm hiểu biết mới về sức mạnh, và tìm thấy được cơ hội để đột phá.
Cơ hội đột phá rất huyền bí và bí ẩn, mỗi người ở mỗi giai đoạn khác nhau đều có những cơ hội bất đồng.
Có người đang trong trận chiến sinh tử, có người đang lúc giở bữa cơm, có người đang ngâm chân, lại có người đang trong lúc chăm sóc sức khỏe tổng quát.
Tóm lại, ở dưới bậc Đạo Tông, cơ hội đột phá tới rất ngẫu nhiên.
Không cần thiết phải hiểu ý nghĩa của Đạo, mà chỉ cần tìm Đạo cảnh ngẫu nhiên mà thôi.
Loại cơ hội này, thường liên quan một chút đến trải nghiệm và sự hiểu biết cá nhân của người tu hành.
Hiện giờ, tôi đã ở cảnh giới Đạo Thánh đỉnh phong, tâm cảnh cũng vì thế được mở rộng, còn giúp cho những người có tu vi thấp hơn vô tình tìm được cơ hội đột phá.
Cứ như vậy, tôi ngồi chỗ này mà đột phá.
Lại thêm một ngày một đêm nữa.
Số người vây xung quanh tôi cũng dần dần tăng lên.
Bởi vì có người đã tìm được cơ hội đột phá ở cạnh tôi, nên càng có nhiều người chạy đến cạnh tôi để tìm kiếm sự đột phá.
Có một vài người trong số họ, cũng trực tiếp hấp thụ sức mạnh linh thạch tràn ngập xung quanh tôi.
Rốt cuộc, ở đây cũng có đủ bảy thuộc tính linh lực, và chúng đặc biệt thuần khiết.
Họ có thể hấp thụ bất cứ sức mạnh linh lực nào mà họ muốn.
Kết quả, sau một ngày một đêm, tôi vừa đột phá thì ở xung quanh cũng có hơn 500 người.
Mẹ kiếp, có ai mà ngờ được điều này chứ? Khi tôi đột phá lại có hàng trăm người theo dõi?
Tuy nhiên, tôi vẫn im lặng trong tâm cảnh của mình, vẫn tiếp tục tu luyện tu vi của mình.
Ở cảnh giới Đạo Đế, tôi đã kiểm soát sức mạnh lớn nhất.
Tuy rằng tâm cảnh của tôi vẫn chưa đạt tới cấp Đế.
Nhưng tôi cho rằng, mình đã có được bảy loại linh lực không gì sánh kịp cùng chín loại đạo khí.
Nếu tôi dốc toàn lực đối phó, tất nhiên tôi có thể đánh một trận với người có cảnh giới Đạo Đế.
Sau khi Đạo cơ được củng cố, ánh sáng của bảy viên linh thạch bắt đầu mờ dần đi.
Rồi cũng chậm rãi rơi xuống đất, mà tôi cũng thu hồi tâm cảnh của mình lại.
Khí tức toàn thân cũng dần dần được thu lại.
Tôi chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ trong nháy mắt, tôi không những cảm nhận được sức mạnh cường đại, mà thậm chí còn cảm nhận được một chút “quy tắc” bí ẩn kia.
Trước kia chúng như bị sương mù dày đặc che phủ, nhưng bây giờ đã rõ ràng hơn.
Khí tức trên người tôi dịu lại, mở mắt ra.
Theo sau đó, rất nhiều đạo sĩ xung quanh tôi cũng lần lượt mở mắt ra, nhìn về phía tôi.
Khi thấy tôi tỉnh lại, họ đều vui vẻ chào tôi.
“Đinh đạo hữu, anh tỉnh rồi.”
“Đinh đạo hữu, thật đáng mừng đấy!”
“Anh Đinh, anh quả nhiên là người có thiên tư hơn người, mới 30 tuổi đã tới Đạo Thánh đỉnh phong rồi.”
“Anh Đinh trâu bò quá, chúng ta cùng tuổi, mà bây giờ tôi cũng chỉ mới đến cảnh giới Đạo Vương thôi.”
“Anh Mã đừng nói nữa, ba người chúng ta đều cùng tuổi cả, thế mà mẹ nó tôi cũng chỉ mới tới Đạo Sư đỉnh phong đây này.”
“…”
Trong lúc nhất thời, nhiều giọng nói khác nhau vang lên.
Lô ba lô bô.
Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ mình lại đột phá được tới cảnh giới Đạo Thánh đỉnh phong, mà xung quanh cũng xuất hiện nhiều người như vậy.
Tuy nhiên, bản thân tôi có thể đột phá tới Đạo Thánh đỉnh phong, cũng là chuyện khiến người khác kinh ngạc.
Ở cái thời đại mạt pháp này, mới 30 mà tu vi đã tới Đạo Thánh đỉnh phong…
Thử hỏi khắp thế gian này, được bao nhiêu người?
Tôi chắp tay nói với mọi người xung quanh:
“Các vị đồng đạo, sở dĩ tôi có thể đột phá được, hoàn toàn là dựa vào sự kỳ ảo tuyệt diệu của núi Bách Hoa mà thôi.
Các vị chỉ cần cố gắng tu hành thêm, cũng có thể đạt được tới cảnh giới này.”
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói lịch sự của tôi mà thôi.
Suy cho cùng, mọi người đã chúc mừng như thế, tất nhiên tôi cũng phải nói vài câu lịch sự mới phải.
Rất nhiều vị đạo hữu nghe tôi nói khách khí như vậy, lại thêm bản thân tôi có tu vi rất cao, nên nhiều người đã có thiện cảm với tôi hơn.
Sau đó, tôi thấy lão Phong đang đứng lẫn trong đám đông.
Tôi mỉm cười bước về phía cậu ấy.
Kết quả, vừa đi tới gần, tôi đã nhận ra lão Phong không giải phóng linh khí trong người ra ngoài.
Trong mấy ngày bế quan, tôi cũng nhận được tin, lão Phong đã đột phá lên một kỳ vị.
Hiện giờ, tu vi của cậu ấy đã lên đến Đạo Tôn trung kỳ rồi.
Đương nhiên, sự đột phá của lão Phong cũng không tách rời khỏi sự dạy giỗ của Long Tuyền chân nhân cùng Cung chủ Bách Hoa Cung.
Hiện tại, lão Phong cũng trở thành người kế truyền của hai người, là Long Tuyền chân nhân cùng Cung chủ của Bách Hoa Cung.
Một mặt, cậu ấy vẫn tu luyện Bách Hoa bí điển, mặt khác, cậu ấy còn tu luyện thêm thuật Tam Độn Nạp Thân của Long Tuyền chân nhân.
Loại công pháp này rất mạnh, tuy rằng đó là bí pháp, không thể sử dụng trong thời gian dài được.
Nhưng những vị tiền bối thế hệ trước có quen biết với Long Tuyền chân nhân đều biết…
Nếu năm đó Long Tuyền chân nhân kích hoạt công pháp tối cao nhất của thuật Tam Độn Nạp Thân, Nghĩ Huyết Tam Độn, thì ông ấy có thể xưng chủ khắp thế gian này.
Đến cả người đã dẫn dắt Đạo môn phong ấn sáu vực, đánh bại hoa yêu từ Ma giới như Tần tiền bối, cũng phải tránh xa Long Tuyền chân nhân ba thước.
Lão Phong thấy tôi bước tới, khẽ mỉm cười: “Hôm nay cậu đã đột phá rồi, chúng ta cùng đi uống một ly đi.”
Tôi cười cười, rồi gật đầu một cái.
Sau đó, tôi liền đi theo lão Phong, xuống dưới sườn núi.
Nhưng trước khi đi uống rượu, tôi có tới thăm Dương Tuyết.