Tình hình của Dương Tuyết đã có chuyển biến tốt đẹp hơn, sau khi dùng cỏ Uổng Tử xong, hồn phách của cô ấy vẫn đang tụ tập lại dưới sức mạnh của loại cỏ ấy.
Tôi ngồi xổm trước mặt cô ấy, không chắc cô ấy có nghe thấy tôi không.
Tuy nhiên, tôi vẫn nói với cô ấy:
“Dương Tuyết, cô có biết không?
Tôi vừa mới đột phá rồi.
Là Đạo Thánh đỉnh phong.
Nếu cô biết được, chắc cô cũng sẽ mừng cho tôi!”
Tôi cứ chậm rãi nói cho Dương Tuyết nghe.
Nhưng vừa mới dứt lời, tôi lại kinh ngạc phát hiện ra…
Ngón giữa trên bàn tay trái của Dương Tuyết, thế nhưng lại hơi cử động.
Dù rất yếu, động tác cũng rất nhẹ, cung độ rất nhỏ.
Thế nhưng, cho dù chỉ là cử động nhỏ nhoi, cũng không thể nào thoát được đôi mắt đã đạt đến cấp Thánh đỉnh phong của tôi.
Dù tâm cảnh của tôi có cao thế nào, nhưng giờ phút này, đôi mắt của tôi vẫn không khỏi mở lớn.
Nhịp tim tôi không ngừng tăng lên, thậm chí tôi còn bắt đầu thở dốc.
“Cử động rồi, Dương Tuyết, ngón tay của Dương Tuyết vừa cử động.”
Lão Phong hiển nhiên chưa phát hiện ra, nhưng sau khi nghe được câu nói của tôi, sắc mặt cậu ấy lúc này cũng có thay đổi lớn.
“Dương Tuyết cử động? Dương Tuyết cử động ư?”
Tôi đột nhiên nhìn phía lão Phong: “Đúng, ngón giữa bên tay trái của Dương Tuyết, ngón giữ vừa mới cử động một chút rồi.”
“Ha ha. Ha ha ha…”
“Dương Tuyết, Dương Tuyết, cô nghe được lời tôi nói đúng không? Cô nghe thấy rồi phải không?" Tôi vô cùng phấn khích.
Nếu vừa rồi Dương Tuyết thật sự có thể nghe được lời tôi nói.
Như vậy, còn bao lâu nữa cô ấy sẽ tỉnh lại đây?
Tôi nhớ rất rõ ràng, tại trận chiến trên núi Nhật Nguyệt hôm ấy, Dương Tuyết đã không ngại sống chết mà bảo vệ người bị thương nặng như tôi.
Cô ấy đã đứng chắn trước mặt Giáo chủ Nhật Nguyệt Giáo, lĩnh trọn một luồng khí tức của giao long.
Tuy rằng, cuối cùng Tần tiền bối đã phóng ra một đạo kiếm khí cấp Đế để ngăn cản khí tức ấy.
Nhưng dư ba từ sức mạnh ấy vẫn có thể đánh tan hồn phách của Dương Tuyết, cũng khiến tôi bị thương nặng.
Cho dù Tần tiền bối và các vị tiền bối khác có dùng tu vi cấp Đế của mình để củng cố hồn phách cho cô ấy, nhưng họ vẫn không thể giúp Dương Tuyết sống lại.
Phải đến khi tôi mang cỏ Uổng Tử về, mới mở ra được một tia hy vọng cho cô ấy.
Giờ phút này, ngón tay của Dương Tuyết run lên nhè nhẹ.
Như vậy chẳng phải có nghĩa là, hồn phách của cô ấy đã có thể khống chế cơ thể mình ư?
Cô ấy sắp tỉnh rồi sao?
*****
Lúc này, tôi cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có.
Cả người tôi đều kích động đến cực hạn.
Thấy ngón tay của Dương Tuyết run lên nhè nhẹ, tôi còn thấy phấn khích hơn cả khi bản thân mình đột phá lên Đạo Thánh đỉnh phong.
Bởi vì tôi, nên Dương Tuyết mới bị thương nặng như thế.
Nếu không, người bị tan hồn nát phách kia phải là tôi.
Thứ tôi thiếu Dương Tuyết không phải là nhân tình, mà là cả tính mạng này.
Nếu cô ấy có thể khỏe lại, tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả tu vi trên người mình.
Đến cả tính mạng này, tôi cũng bằng lòng từ bỏ.
Nếu tôi chau mày dù chỉ một cái, thì mẹ kiếp, vĩnh viễn tôi sẽ không được siêu sinh…
Tôi vui mừng như một đứa trẻ, toàn thân nhảy dựng lên.
Lão Phong liên tục xác nhận với tôi, bởi vì cậu ấy quả thật chưa hề nhìn thấy Dương Tuyết cử động.
Tuy nhiên, tôi lại rất chắc chắn, ngón tay của Dương Tuyết vừa mới động.
Dù chỉ cử động với một cung độ rất nhỏ.
Thế nhưng, khi tôi nhìn lại ba hồn bảy phách của Dương Tuyết…
Tôi lại phát hiện ra chúng vẫn trong trạng thái tách rời nhau như cũ.
Tuy rằng chúng cách xa nhau, cũng chẳng hề hợp lại.
Nếu ba hồn bảy phách không hợp lại, thì con người sẽ không có tư duy hay giác quan.
Chỉ là một cái xác không hồn, thậm chí đến bản năng còn chẳng có.
Một khi ba hồn bảy phách rời xa nhau đến một khoảng cách nhất định, người nọ sẽ rơi vào cảnh hồn phi phách tán…
Tôi tin chắc rằng vừa rồi Dương Tuyết đã nghe được những lời tôi nói.
Thậm chí tôi còn tưởng tượng rằng, nếu lúc này Dương Tuyết tỉnh lại, thấy tôi lại đột phá thêm lần nữa, nhất định cô ấy sẽ mắng tôi một câu “Biến thái”.
Nhớ lại cảnh chúng tôi đã cùng nhau bắt quỷ tại trường Nghệ thuật Thanh Sơn.
Thật đúng là hoài niệm.
Nếu hiện tại tôi gặp được nữ quỷ kia, gặp lại cái gì mà búp bê vải có linh hồn…
Bây giờ chúng tôi sẽ không phải chật vật như năm đó nữa, chỉ cần dùng một ánh mắt cũng khiến bọn chúng phải hồn phi phách tán.
Tuy rằng Dương Tuyết đã có cử động, nhưng tình hình của cô ấy vẫn chẳng có chuyển biến tốt đẹp gì.
Vì vậy, chúng tôi vẫn phải chờ đợi.
Còn phải làm phiền Từ Phương tiếp tục chăm sóc Dương Tuyết.
Bởi vì, sau khi chúng tôi rời đi, Từ Phương vẫn luôn ở đây để chăm sóc cho Dương Tuyết.
Đối với chuyện này, tôi rất biết ơn Từ Phương.
Thế nhưng tôi cũng chẳng có gì để trả ơn cô ấy cả, không tiền cũng chẳng có của cải gì.
Tu vi thì sao? Người ta đã có một người cha nuôi Đạo Đế rồi.
Thế nên tôi chỉ có thể nói vài câu cảm ơn, rồi rời đi.
Cũng trong đêm tôi đã đột phá, A Đồng đã bế quan hơn một năm rốt cuộc cũng xuất quan.
Tu vi của cô ấy vốn dĩ không yếu, hơn nữa cô ấy còn có thiên phú rất tốt.
Giờ phút này, sau khi xuất quan, chứng tỏ là mục tiêu của cô ấy đã đạt được.
Hiện giờ là Đạo Thánh sơ kỳ.
Hơn nữa, cô nhóc này vừa mới xuất quan đã bắt đầu đi khắp nơi để uống rượu.
Thấy tôi và lão Phong cùng nhau đi uống rượu, cô nhóc cũng chẳng thèm giữ gì hình tượng con gái con lứa của mình, còn tiến tới uống một chén lớn.
“Ai da, tôi nói này, tôi nhịn hơn một năm, tới sắp phát điên rồi.
Nào nào nào, cho tôi thêm mấy ly nữa đi…”
Tôi chỉ đành cười khổ.