Chẳng trách cô nàng này lại bị người trong Bách Hoa Cung gọi là ma men, cô nhóc này đúng là một người nghiện rượu hàng thật giá thật.
Đến ngày hôm sau, toàn bộ Đạo môn đã rúng động.
Tin tôi đột phá Đạo Thánh đỉnh phong, Thánh Nữ A Đồng của Bách Hoa Cung đột phá cảnh giới Đạo Thánh sơ kỳ đã truyền khắp cả Đạo môn.
Chỉ trong tích tắc, tất cả các phái trong khắp nhân gian đều náo động.
Vô số tiền bối nổi danh đều phải khiếp sợ.
A Đồng chưa đến 30 tuổi đã đạt tới cảnh giới Đạo Thánh.
Tôi thậm chí còn đột phá lên tới cảnh giới Đạo Thánh đỉnh phong.
Đây là cảnh giới khiến một vài vị tiền bối, cùng một số người nổi danh phải ngưỡng mộ.
Nhưng cả đời này, chỉ sợ họ cũng chẳng thể đạt tới.
Lúc này, Thiên Báo đạo trưởng của phái Thượng Thương đang trợn trắng cả mắt.
Hiện giờ ông ấy đã hơn 90 tuổi, nên không khỏi nói với các đệ tử của mình:
“Năm đó, trong tiệc mừng thọ của tôi, tôi đã thấy tên nhóc kia hơn người rồi.
Không ngờ tới, còn chưa tới mười năm.
Thế mà cậu ta đã đạt tới Đạo Thánh đỉnh phong.
Cũng trong năm ấy, cậu ta đã có thể ngang tài ngang sức với người có được tiên cốt như Tần Việt…”
Bạch Nguyệt chân nhân của Cửu Tiêu Quan nói:
“Tên nhóc này thực sự là người được trời chọn, sau khi chết còn có thể sống lại.
Tu hành mà như đi hái rau, ha ha ha…”
Phi Hồng chân nhân của núi Võ Đang cũng góp lời:
“Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, bần đạo xem như già rồi……”
Lôi Minh chân nhân của phái Cản Thi:
“Ha ha ha! Thế mà cậu nhóc này lại đột phá rồi.
Năm đó, khi còn ở động yêu, cậu ấy còn đi sau lưng bần đạo mua nước tương (chạy vặt).
Hiện giờ, bần đạo phải đi sau lưng cậu nhóc này mua nước tương rồi…”
Ngoài sự kinh ngạc của các vị tiền bối của các môn phái, những người trẻ tuổi cũng như bị kích thích.
Đặc biệt là mấy người Vương Triều Dương, Tống Sơn Hà.
Tên chuyên gây rối trong Đạo môn Vương Triều Dương đã đập vỡ ba cái chén xuống đất.
“Mẹ nó, ông đây nỗ lực tu luyện như vậy, thế mà vẫn không thể vượt qua tên nhãi kia, chết tiệt, chết tiệt…”
“Đại sư huynh, anh đã là cường giả có tu vi Đạo Tôn trung kỳ rồi, anh là người có trí thông minh hơn người!”
“Hơn người cái rắm, mày không biết à?
Tên khốn nạn Đinh Phàm kia đã tới Đạo Thánh đỉnh phong rồi.
Sau này tao còn biết để mặt mũi ở đâu nữa?”
Tống Sơn Hà hít ngược một ngụm khí lạnh: “Cái quái gì vậy, bổn thân vương mang trong mình dòng máu thuần khiết của dòng họ Táng Ái, nhưng sao tu vi lại chẳng thể tăng lên?”
Trên khoé miệng Tử U của Tử Vân Tông gợi lên một nụ cười mỉm: “Anh ấy lại đột phá rồi. Không biết bây giờ anh ấy có vui vẻ không?”
Phó Linh tại phủ thiên sư trên núi Long Hổ:
“Hừ, đồ biến thái xấu xa, tên biến thái chết tiệt.
Tu vi cao như vậy.
Về sau, tôi còn đánh thắng anh ta như thế nào nữa? Làm sao báo thù được.”
“Sư tỷ, trong trận luận võ lần trước, người ta chỉ vô tình đánh vào ngực của chị một chút.
Qua nhiều năm như vậy, chị vẫn còn ôm thù vậy!”
“Hừ, sao lại không ôm thù được?
Anh ta căn bản chính là chạm vào, còn nữa, chị chưa bị ai khác chạm vào đâu.
Hừ, tức chết đi được…”
“Hắc hắc hắc, tuy rằng chị không thể đánh bại anh ta được.
Nhưng có thể gả cho anh ta nha!
Sinh cho anh ta mấy đứa bé kháu khỉnh, làm anh ta tức chết.”
“Tiểu sư muội, không được nói bậy…”
Tần Vũ của Thất Tinh Giáo:
“Đinh đạo hữu có tài năng vô song, nằm ngoài tầm của chúng ta…”
“…”
Trong lúc nhất thời, trong tất cả các môn phái đều có một nốt nhạc đệm.
Còn tôi ở Bách Hoa Cung, cùng lão Phong luận đạo, hoặc uống rượu cùng A Đồng.
Với đạo hạnh của tôi hiện giờ, muốn tiến thêm một bước nữa trong thời gian ngắn, căn bản là điều không thể.
Đã tới Đạo Thánh đỉnh phong, cần phải hiểu và thích nghi được với Đạo.
Như vậy, khi đến được cảnh giới Đạo Đế, tôi nghĩ phương diện này sẽ được tăng lên.
Tôi nghĩ, đó hẳn là siêu thoát rồi.
Còn làm sao thực hiện được, thì tôi không biết.
Rốt cuộc bây giờ tôi đã biết, tôi chính là Đạo Đế.
Đồng thời, tôi cũng giải thích sự hiểu biết của mình về Đạo cho lão Phong và A Đồng nghe.
Hai người họ cũng có được thu hoạch kha khá.
Trong tình huống bình thường, chẳng có ai chia sẻ những loại kinh nghiệm và giác ngộ này cho người khác cả.
Nhưng tôi thì khác, nếu có ai hỏi, tôi sẽ sẵn sàng trả lời cho người đó.
Một người vui không bằng mọi người cùng vui.
Mà tối nay, khi tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ…
Đột nhiên, tôi cảm nhận được một tia dao động của thần thức trong kiếm Kỳ Lân.
Tôi thình lình nhìn sang và nói với thanh kiếm Kỳ Lân kia: “Tiền bối, người tỉnh rồi sao?”
Tôi vừa dứt lời, giọng nói của Kỳ Lân tiền bối đã vang lên:
“Ừ, xuất quan rồi. Nhóc con, cậu vẫn ổn chứ?
Ấy, cậu, cậu đột phá rồi à?
Đạo Thánh, Đạo Thánh đỉnh phong…”
Tiền bối chỉ cần liếc mắt một cái, đã có thể nhìn thấy được tu vi của tôi.
Đối với chuyện này, tôi cũng chẳng mấy kinh ngạc.
Kỳ Lân tiền bối vốn dĩ là thánh thú, chỉ vì nhiều yếu tố khác nhau, mới khiến sức mạnh của ông ấy suy giảm mạnh.
Nếu trong thời kỳ toàn thịnh, chỉ e đến cả tiên phật, cũng chẳng phải đối thủ trước thanh kiếm của ông.
Càng đừng nói tới một đạo sĩ nhỏ mới chỉ tới bậc Đạo Thánh tại nhân gian như tôi.
Tôi cười cười: “Đúng vậy tiền bối, tôi vừa đột phá chưa bao lâu.”
“Không tồi, không tồi, quả nhiên cậu là người có thiên phú.
Nhóc con, tôi đã bế quan bao lâu rồi?”
“Tính toán thời gian, hẳn đã là một năm lẻ bảy, hoặc tám tháng rồi!”
“Ừ, cũng chưa lâu lắm.” Tiền bối cảm thán một câu.
Sau đó, ông ấy bắt đầu hỏi tôi về những chuyện đã xảy ra trong hơn một năm qua.
Còn tôi, cũng hào hứng kể lại chuyện đã xảy ra sau khi tiền bối hứng chịu sự sụp đổ của hoa sen đen và chìm vào giấc ngủ say.