Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2567

Chương 2567 Chương 2567

Ngay khi Kỳ Lân tiền bối biết được, năm đó, khi ông ấy vừa chìm vào giấc ngủ say, tôi đã cùng đồng quy vu tận (cùng chết) với Giáo chủ Hắc Liên Giáo, ông ấy đã vô cùng ngạc nhiên.

Khi biết được tôi lại tới Âm phủ, tiền bối chuyển sang khiếp sợ.

Biết được tôi bị bắt đi rồi được thả ra, ông ấy lại lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Tóm lại, tâm trạng của Kỳ Lân tiền bối cứ như tàu lượn siêu tốc vậy, lúc thăng lúc trầm không ngừng.

Lúc thì lo lắng, chốc chốc lại cười to.

Thấy Kỳ Lân tiền bối tỉnh lại, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều.

Đồng thời, để giúp tiền bối nhanh chóng hồi phục, tôi cũng kích hoạt linh thạch để ông ấy hấp thu.

Tiền bối cũng không khách khí, hấp thụ một lượng lớn năng lượng.

Điều này cũng giúp cho thân kiếm bị tàn phá, xuất hiện nhiều vết nứt gãy được khôi phục lại như lúc ban đầu.

Kiếm Kỳ Lân lại trở nên sắc bén và sáng bóng lạ thường.

Thật là một thanh kiếm thần.

Thật khó tưởng tượng người chủ đầu tiên của tiền bối là người có phong tư (dáng người và cốt cách) tới cỡ nào nữa.

Lại là người có phong thái thế nào, thân phận ra sao, có được sức mạnh vô biên tới bậc nào.

Đương nhiên, tôi không có cách nào biết được điều này.

Mà thông qua những mảnh ký ức rời rạc của tiền bối, tôi cũng chẳng thể nào tìm ra được.

Những điều đó, đều đã đi theo thân kiếm vỡ vụn của Kỳ Lân tiền bối.

Bị chôn vùi trong lớp bụi của lịch sử… https://docs.google.com/uc?export=download&id=1a_TWQIR_TacKTontZybbWRC0-cCIOhha

****

Tu vi tăng cao, Kỳ Lân tiền bối cũng đã tỉnh.

Đối với tôi mà nói, đây là chuyện vô cùng tốt đẹp.

Nhưng nguy cơ cũng theo đó mà xuất hiện.

Từ khi tôi đột phá tới tu vi Đạo Thánh đỉnh phong đến giờ, tính toán thời gian, đã qua 25 ngày.

Gần một tháng đã trôi qua.

Mấy ngày này, không khí của các môn phái mỗi lúc lại trở nên ngưng trọng hơn.

Các hội nghị giữa các vị lãnh đạo trong Đạo minh cũng diễn ra thường xuyên hơn, tin tức về Đảo Mắt Quỷ cùng với phong ấn sáu vực cũng liên tục được truyền đến.

Mọi người đều biết, đại chiến đã sắp bắt đầu.

Hơn nữa, cũng chỉ mới đây thôi…

Trong một ngày này, thế giới chấn động, toàn bộ Đạo môn đều náo loạn.

Sau khi vị Minh chủ tiền nhiệm là Bạch Nguyệt chân nhân qua đời, Lôi Minh chân nhân của phái Cản Thi đã kế vị, trở thành vị Minh chủ tiếp theo của Đạo minh.

Cũng trong một ngày này, Minh chủ hạ lệnh xuống toàn Đạo minh.

Mời toàn bộ đồng đạo trong Đạo môn, bất kể là người, yêu hay quỷ, chỉ cần trong lòng có chính nghĩa, cùng nhau tập trung trên bờ biển Đông, cạnh cảng Man Nhai Thạch.

Cùng nhau ra biển, quyết chiến với Tà Giáo Mắt Quỷ, bảo vệ nhân gian giới.

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ Đạo môn đều náo động.

Có người hào hứng, cũng có người thất vọng.

Những người hào hứng phần lớn là những vị đồng đạo trẻ tuổi.

Bọn họ đều mang một lòng nhiệt huyết, căn bản không biết Tà Giáo Mắt Quỷ lợi hại tới cỡ nào.

Chẳng biết lần này, họ còn có thể quay trở về nữa không?

Tôi chỉ cảm thấy cảnh tượng này đủ hùng vĩ và uy vũ.

Hầu hết những người cảm thấy thất vọng đều thuộc thế hệ trước.

Không phải bọn họ sợ hãi đám Mắt Quỷ, mà là lo lắng, một khi trận chiến này nổ ra, không biết sẽ có thêm bao nhiêu vị đồng đạo của Đạo minh phải ngã xuống.

Bởi vì, trận đại chiến này đã được định sẵn là một trận rất thảm khốc.

Nếu không phải là anh chết, thì là tôi mất mạng.

Đối thủ của chúng tôi chính là Tà Giáo Mắt Quỷ, tà giáo muốn khống chế toàn bộ nhân gian giới.

Thậm chí, trong trận chiến này, có khả năng chúng tôi còn phải chịu cảnh hồn phi phách tán.

Tuy nhiên, vì trận chiến này, Đạo môn đã chuẩn bị trong rất nhiều năm.

Hiện giờ, Minh chủ đã hạ lệnh.

Cho dù có chút ưu sầu, nhưng các phái trong nhân gian cùng vô số tán tu trong giang hồ cũng chẳng chối từ.

Bên cạnh đó còn có một số ít yêu tu, quỷ tu, cùng tất cả các thành viên trong Quỷ minh,… chỉ cần là người có một lòng chính nghĩa thì đều xuất động.

Đi đến bờ biển Đông, cảng Nham Nhai Thạch…

Hôm nay, tôi vẫn đang ngồi mốc meo trong sân nhỏ.

Tuy rằng tôi biết, mình gần như không có khả năng đột phá.

Tuy nhiên, tôi vẫn không từ bỏ việc tu hành.

Nhưng cũng vào lúc này, tiếng chuông núi trong Bách Hoa Cung đột nhiên vang lên: “Đông, đông, đông…”

Ngay khi tiếng chuông núi vừa vang lên, tôi liền mở mắt ra.

Tôi nhìn lên đỉnh núi Bách Hoa.

Chuông núi này bình thường sẽ không bao giờ được rung, chỉ khi có cuộc họp khẩn cấp mới được rung lên.

Lúc này, trời đã xế chiều.

Tiếng chuông núi đột nhiên vang lên khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng cùng lúc đó, lão Phong vội vã chạy vào: “Lão Đinh, lão Đinh, có chuyện lớn rồi.”

“Chuyện lớn á?” Tôi vội vã nhìn về phía lão Phong, không khỏi nghi hoặc.

“Không sai, không sai. Quyết chiến bắt đầu rồi, quyết chiến bắt đầu rồi…”

Khi tôi nghe được bốn chữ “Quyết chiến bắt đầu”, trong đầu không khỏi vang lên một tiếng “Ong”.

Giống như sét đánh giữa trời quang, nháy mắt đã nổ tung trong tâm trí của tôi.

Cả người tôi đều sững sờ.

Qua một hồi lâu, tôi mới hít ngược một ngụm khí lạnh.

“Quyết chiến, cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?” Tôi tự lẩm bẩm một câu.

Lão Phong gật đầu trả lời:

“Không sai, đây là lời mà sư huynh gõ chuông đã nói với tôi.

Cho nên, tôi mới vội vàng chạy qua đây nói cho cậu biết.

Vừa rồi, Lôi Minh chân nhân đã ban lệnh của Minh chủ.

Mời toàn bộ anh hào trong thiên hạ, 5 ngày sau cùng tập trung tại cảng Nham Nhai Thạch, cùng tiến ra biển tấn công Tà Giáo Mắt Quỷ.”

Nghe đến đó, ánh mắt của tôi chợt trở nên lạnh lùng: “Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này.”

Ba trăm năm định mệnh cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Tiếng chuông núi vẫn tiếp tục vang lên, đệ tử từ khắp núi Bạch Hoa bắt đầu tụ tập ở quảng trường trước cung điện.

Lão Phong lúc này cũng nói với tôi một câu: “Đi thôi, chúng ta cũng sang bên đó thôi!”

Bình Luận (0)
Comment