Qua một lúc lâu, ông ấy mới lên tiếng:
“Mấy chục năm trước, bần đạo đã cầm thanh kiếm này, tham gia vào một trận đại chiến với yêu tà.
Mấy chục năm sau, bần đạo vẫn cầm thanh kiếm ấy, chuẩn bị đại chiến với yêu tà.
Chỉ là không biết, mọi người có dám hay không?”
Giọng nói của Phi Hồng chân nhân vang lên chấn động cả không gian.
Chúng đệ tử Võ Đang cũng là đệ tử của một phái lớn.
Giờ phút này, nghe được câu hỏi của chưởng môn, họ cùng nhau hô vang: “Vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà chết…”
“Vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà chết…”
Tại các phái Nga Mi, Thanh Thành, Cản Thi, Mao Sơn…
Trong thời khắc này, trong vô số tông môn, cũng xuất hiện màn tuyên thệ và động viên trước khi xuất phát tương tự như vậy.
Cùng lúc ấy, thậm chí đã có một vài tán tu hoặc mấy đệ tử của các môn phái nhỏ lên đường tới cảng Nham Nhai Thạch.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Đạo môn như gió nổi sấm rền.
Đệ tử của tất cả các môn các phái đều lần lượt lên đường, mở ra một cuộc hành trình đến cảng Nham Nhai Thạch bên bờ biển Đông.
Đến cả các vị hồ tiên trong núi, yêu linh trong nước, cũng lần lượt rời núi thoát sông.
Trận đại chiến này không chỉ liên quan đến con người và Đạo môn.
Mà nó liên quan tới toàn bộ chúng sinh trong thiên hạ.
Di tộc Mắt Quỷ đã thống trị toàn bộ Tà Giáo Mắt Quỷ.
Tộc trưởng Di tộc Viêm Tiêu, càng bị ám ảnh bởi việc hoàn thành sứ mệnh của Di tộc, phải giải phóng Mắt Quỷ ra bên ngoài.
Từ trước tới sau, gã luôn có một niềm tin vững chắc, chỉ cần thả Mắt Quỷ ra, Di tộc Mắt quỷ sẽ có được sự sống vĩnh cửu.
Tuy nhiên, tôi không quan tâm đến điều đó.
Thả ra Mắt Quỷ, trên cơ bản chẳng khác gì việc giải phong ấn của sáu vực cả.
Mắt Quỷ xuất hiện trên thế gian, có nghĩa là phong ấn sáu vực cũng đã bị phá giải.
Chờ tới lúc ấy, yêu ma từ sáu vực sẽ tràn vào nhân gian.
Vạn vật sinh linh trên thế giới này sẽ rơi vào thảm họa.
Lúc này ở Bách Hoa Cung, tôi cũng trở lại phòng của mình, chỉnh trang lại những đồ đạc mình luôn mang theo.
Linh Đao, kiếm Kỳ Lân, bảy viên linh thạch, cùng với đủ các loại bùa chú đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Ngoài ra còn có nhiều loại thuốc viên được Bách Hoa Cung chia cho tôi trước đó.
Một số dùng để phục hồi đạo khí, cũng có loại để giảm đau cầm máu.
Mấy thứ linh tinh này cũng không chiếm vị trí, cho nên tôi đều mang theo cả.
Đêm nay, là một đêm mất ngủ với nhiều người.
Cũng có biết bao người trằn trọc chẳng thể ngủ yên…
Tôi vẫn ngồi trong khoảng sân nhỏ, nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Sau bao lâu chờ đợi, trận chiến này cuối cùng cũng đã đến.
“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Tôi thuận hướng nhìn lại, hoá ra là A Đồng.
A Đồng vẫn cầm trong tay một hồ lô rượu thật lớn, vừa đi vừa uống.
Tôi nhếch miệng cười: “A Đồng.”
“Ừ, là tôi đây. Tôi không ngủ được nên đi loanh quanh. Nếu không ngại thì cùng nhau uống đi?”
“Cũng được.” Tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Vì thế dứt khoát ngồi, uống cùng A Đồng mấy ly.
Hơn nữa, rượu của A Đồng chính là rượu ngon.
Kết quả là, ngay khi hai người chúng tôi vừa ngồi xuống, lão Phong và Phong ca cũng xuất hiện ở đây.
Thấy tôi và A Đồng đang uống rượu, hai người họ cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Thế nhưng, chúng tôi còn chưa uống được mấy ly, Tần Hương cũng vì khó ngủ mà tới.
Nghe thấy tiếng động trong sân chúng tôi, cô ấy cũng tới luôn.
Được rồi, tối nay chúng tôi có năm người, nên cũng có thể uống thêm mấy ly nữa.
Mãi đến tận đêm khuya mọi người mới chịu giải tán.
Tôi vẫn không cảm thấy buồn ngủ, bởi vậy vẫn ngồi yên đó nhìn bầu trời.
Không biết hiện tại Mộ Dung Ngôn thế nào rồi.
Nhưng khi tôi nghĩ rằng chúng tôi sắp được gặp nhau thôi, trong lòng tôi cũng vì thế mà cảm thấy rất vui vẻ.
Vô tình, tôi đã ngồi suốt đêm trong khoảng sân nhỏ ấy.
Trời vừa sáng, mọi người đã sẵn sàng lên đường.
Tôi đã thu dọn đồ đạc từ lâu rồi, nhưng trước khi lên đường, tôi đã đến phòng bệnh của Dương Tuyết.
Nhìn Dương Tuyết vẫn đang hôn mê nằm đó, qua hồi lâu, tôi cũng chẳng nói gì.
Chỉ đứng như vậy mà nhìn cô ấy.
Không biết đã qua bao lâu, tôi mới cầm tay cô ấy lên, nói:
“Dương Tuyết, thánh chiến bắt đầu rồi.
Trận chiến này liên quan tới cả nhân gian giới, liên quan tới tất cả sinh linh.
Tôi và lão Phong đều sẽ rời đi.
Chúng tôi nhất định sẽ chiến thắng, nên cô cứ dưỡng thương cho tốt.
Nếu tôi còn có thể quay trở về, hy vọng sẽ nhìn thấy cô tỉnh lại…”
Nói xong, tôi buông tay cô ấy ra, rồi xoay người, nói với Từ Phương một câu: “Từ Phương, cô vất vả rồi.”
Từ Phương lại mỉm cười.
“Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Dương Tuyết thật tốt.
Tôi không thể giúp gì cho trận đại chiến, nhưng tôi có thể làm tốt công việc này.”
Tôi gật gật đầu, liếc nhìn Dương Tuyết lần nữa rồi bước ra khỏi phòng.
Nhưng tôi không hề hay biết…
Khoảnh khắc tôi vừa xoay người rời đi, bên khoé mắt của Dương tuyết lại có một giọt nước mắt chảy xuống.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã hội hợp với lão Phong và những người khác.
Ngay sau đó, nhóm chúng tôi bắt đầu đi xuống chân núi.
Lúc này, hơn 500 người của Bách Hoa Cung đều đã có mặt ở đây.
Chuyến đi này, Bách Hoa Cũng đã phái 500 người tham gia.
Chỉ để mấy chục người ở lại, trong số những người ấy, người có tu vi cao nhất cũng mới chỉ tới cảnh giới Đạo Sư sơ kỳ mà thôi.
Nếu không cũng là bị tật, đi đứng không thuận tiện.
Mà mấy chục người này, cũng coi như là mồi lửa mà Bách Hoa Cung để lại cho mình!
Nếu tất cả những đệ tử tham gia trận đại chiến này không thể quay trở về, thì Bạch Hoa Cung sẽ tiếp tục được truyền thừa nhờ mấy chục người này.
Đồng thời, tất cả các giáo phái của Đạo môn cũng làm tương tự như vậy.
Nhưng cũng có môn phái đặc biệt, ví dụ như Cửu Tiêu Quan.