Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2570

Chương 2570 Chương 2570

Bạch Nguyệt chân nhân dám dùng bùa giải phù, phát huy tinh thần vì Đạo mà sinh, vì Đạo mà chết tới mức cao nhất.

Cả một tông môn hơn 600 người, thế nhưng không để lại một người nào, tất cả đều rời đi.

Người nhiều tuổi nhất cũng là vị trưởng lão đã ngoài 90, nhỏ nhất là đạo sĩ chỉ mới 17.

Ai cũng thề muốn quyết chiến với Tà Giáo Mắt Quỷ trên Đảo Mắt Quỷ.

Nếu không phải sống thì chính là chết.

Các môn các phái trong thiên hạ, sau khi trải qua mấy năm phát triển, số lượng đệ tử và môn đồ đã tăng lên gấp bội.

Chủ yếu là do mảng tuyển chọn đã được nới lỏng, nên mỗi môn phái đều có thêm mấy trăm đệ tử.

Về mặt tu vi thì không được đồng đều cho lắm.

Cao nhất có thể tới được tận cảnh giới Đạo Tôn mạnh mẽ.

Yếu nhất cũng chỉ mới qua cảnh giới Đạo Đồng.

Nhưng nói chung, những đạo sĩ mới tới cảnh giới Đạo Đồng đều không được phép tham gia vào trận đại chiến lần này.

Bởi vì nếu để họ đi, xác suất tử vong sẽ lên tới 99%.

Bởi vì mỗi một người đều hiếu, hiểu rất rõ ràng.

Trong trận chiến này, mũi nhọn chiến đấu đều là những người đã đạt đến cấp Đế.

Bốn vị Đạo Đế của Đạo môn đều đồng thời rời núi.

Không ai biết trên Đảo Mắt Quỷ có bao nhiêu kẻ đã tới cảnh giới Đạo Đế.

Mà Viêm Tiêu có thể sống được 300 năm, nên tu vi của tên này chắc chắn không thể yếu được, nhất địch sức chiến đấu cũng đã tới cấp Đế.

Hơn nữa, Biển Sương Mù nơi Đảo Mắt Quỷ ngự trị, là nơi hội tụ biết bao loại hải quái.

Đám Mắt Quỷ cũng đã tập hợp biết bao nhiêu quỷ tu, yêu tu, thi tu, con rối,… vô số kể.

Không ai biết tổng thể sức chiến đấu của Đảo Mắt Quỷ mạnh đến mức nào, nhưng mọi người đều hiểu, nơi đó vô cùng nguy hiểm.

Trận chiến này, tất sẽ biến hòn đảo ấy trở thành một vùng Tu La.

(Vùng Tu La hay thường được gọi là Tu La tràng: đó là những nơi diễn các trận chiến khốc liệt, người chết vô số, máu chảy thành sông, cảnh vật hoang tàn, giống như nơi những quỷ Tu La sinh sống vậy.)

Nhưng dù vậy, cũng không thể ngăn bước tiếng của những đạo sĩ như chúng tôi.

Bởi vì chúng tôi vừa mới sinh ra, đã gánh trên vai trách nhiệm trảm yêu trừ ma, đảm nhận trọng trách bảo vệ chúng sinh.

Chúng tôi chính là những người hộ Đạo bảo vệ nhân gian giới.

Chúng tôi sẽ dùng trường kiếm trong tay và máu tươi trong người, bảo vệ toàn bộ lục địa và vạn vật trên trái đất này.

Bên cạnh việc bảo vệ, chúng tôi cũng sẽ cố nuôi dưỡng vô số sinh linh lương thiện trên thế giới…

****

Tôi đi theo đám đông, cùng mấy người lão Phong, rời khỏi núi Bách Hoa.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu tiến về phía bờ biển Đông.

Dọc theo đường đi, mỗi một người đều có vẻ mặt và tâm trạng khác nhau.

Có vui vẻ, có ưu sầu, có chán nản, cũng có phấn khích.

Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, biểu hiện ra ngoài mặt cũng bất đồng.

Tuy nhiên, cũng có một chút giống nhau.

Đó chính là tấm lòng kiên quyết vì Đạo.

Rời khỏi núi Bách Hoa, 500 đệ tử của Bách Hoa Cung được chia thành mười mấy tiểu đội.

Chia ra hơn mười tuyến đường khác nhau, lao thẳng tới bờ biển Đông.

Tiểu đội của chúng tôi chỉ có khoảng ba mươi người.

Người dẫn đầu cả nhóm chính là A Đồng.

Sau khi A Đồng dẫn chúng tôi rời khỏi núi Bách Hoa, chúng tôi đi theo con đường mà trước đây tôi chưa từng đi qua.

Một ngày sau, chúng tôi dừng lại ở một trạm dịch vụ ven đường cao tốc.

Ở đây, đã có một chiếc xe đợi chúng tôi từ lâu.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, nhóm chúng tôi đi thẳng đến sân bay.

Nhưng sau khi đến sân bay, tôi lại vô tình phát hiện ra một lệnh truy nã.

Trên lệnh truy nã có mấy hình phác hoạ, cùng với một đoạn video quay màn hình rất mờ.

Nhìn kỹ lại, người trong lệnh truy nã kia lại chính là tôi, lão Phong và cả Mộ Dung Ngôn nữa.

Chính xác là sau khi chúng tôi giết chết Hải Sa tại thành phố Thanh Thạch, để lại mấy chục thi thể chưa kịp xử lý.

Bây giờ thì hay rồi, thế mà chúng tôi lại bị truy nã.

Tôi và lão Phong nhìn nhau cười, hiện giờ chúng tôi đang bảo vệ Đạo, vì chúng sinh thiên hạ mà đi diệt trừ tà ma.

Cả đời này, chúng tôi chưa bao giờ làm ra việc có lỗi với chúng sinh thiên hạ cả, thế mà giờ lại nằm trong danh sách truy nã của chính phủ.

Đây là chuyện trớ trêu tới cỡ nào chứ?

Nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng tôi cả.

Bởi vì dù chúng tôi có nhận ra chính bản thân mình, tuy nhiên những người khác lại không thể, bởi vì video quay hình kia rất mờ.

Mấy bức phác họa bên trên cũng chỉ vẽ được giống khoảng ba phần mà thôi, nên gần như không ai có thể nhận ra hai chúng tôi được.

Mà lúc này, A Đồng đứng ở bên cạnh lại không quên trêu trọc chúng tôi một câu: “Không tồi nha! Hung thủ tàn sát 23 mạng người, băng đảng báo thù nữa!”

Tôi và lão Phong không khỏi cười khổ, nhưng cũng chẳng nói gì.

Dẫu vậy, A Đồng cũng không truy hỏi nữa, cô ấy hiểu rõ chúng tôi là người thế nào.

Cô ấy cũng biết được, chuyện chúng tôi bị truy nã chắc chắc là do bị người khác hiểu lầm.

Chỉ để lại một số thi thể ở đó, lại dễ dàng bị người ta coi như hung thủ giết người.

Chúng tôi không ở lại sảnh lâu, mà ngay lập tức bước vào sảnh chờ.

Sau một hồi chờ đợi, chúng tôi đã lên máy bay một cách suôn sẻ.

Nhìn mây trắng phía nam, nhìn ánh mặt trời đỏ rực bên trên những đám mây ấy…

Tuy nhiên trong lòng tôi cũng chẳng thấy bình yên.

Tôi đang chờ mong trận chiến này, nhưng dường như cũng đang sợ hãi trước trận chiến này.

Trong lòng tôi ngổn ngang biết bao nhiêu loại cảm xúc, không thể diễn tả bằng lời.

Trên đường đi, mọi người đều tương đối im lặng.

Sau khi xuống máy bay, tôi mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chúng tôi cũng không hề dừng lại, tiến thẳng tới hướng cảng Nham Nhai Thạch.

Bình Luận (0)
Comment