Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2571

Chương 2571 Chương 2571

Cảng Nham Nhai Thạch là một cảng nhỏ tương đối xa xôi.

Khu vực này trước đây được quy hoạch làm cảng biển, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà xuất hiện những lời đồn.

Trong vòng bán kím 5km xung quanh cảng Nham Nhai Thạch, chẳng có hộ dân nào sinh sống.

Chỉ có một con đường nhỏ tương đối đổ nát và cỏ dại mọc um tùm.

Khi tài xế đưa chúng tôi tới nơi này, anh ấy còn tò mò hỏi một câu.

Anh ấy hỏi chúng tôi, đã muộn thế này, sao còn chạy tới nơi xa xôi như vậy làm gì?

Chúng tôi cười nói rằng công ty đã mua cảng này.

Chúng tôi tới đây công tác, khảo sát thực địa.

Tài xế thấy nhóm chúng tôi có cả nam lẫn nữ, cũng không giống phường lưu manh gian ác, nên chẳng hỏi nhiều nữa.

Tuy nhiên, kỳ thật cảng Nham Nhai Thạch đúng là đã được Đạo môn thu mua lại, trở thành vùng đất tư nhân.

Hiện giờ, chúng tôi lấy danh nghĩa công ty để quản lý và hành động tại nơi này.

Hơn nữa, sau khi Đạo môn tuyên bố mệnh lệnh, hơn một ngàn người đã lục tục đổ về nơi này.

Những người này tới từ khắp bốn phương tám hướng.

Các đệ tử từ các môn phái nhỏ, lẻ tẻ, cùng các tán tu, yêu tu, quỷ tu… cũng có mặt.

Nhưng những người có thể đến được đây đều là người có một lòng chính nghĩa.

Trải qua một ngày bôn ba, khi chúng tôi tới nơi, đã là ba giờ đêm rồi.

Tuy nhiên, tại cảng Nham Nhai Thạch cũng còn ánh đèn rực rỡ, dòng người qua lại đông đúc.

Từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện xôn xao.

Khi chúng tôi chỉ còn cách cảng Nham Nhai Thạch khoảng chừng 400m, xe khách đã gặp phải rào chắn.

Rào chắn này chủ yếu là để người thường không thể tới gần cảng, cũng để tránh những rắc rối không đáng có xảy ra.

Nhóm chúng tôi cũng lần lượt xuống xe.

Rào chắn được canh gác bởi một số thanh niên trông giống như nhân viên bảo vệ.

Nhìn thì có vẻ như họ đang mặc đồng phục an ninh, nhưng thực chất họ đều là những người tu Đạo cả.

Khi những người này nhìn thấy hơn mười người chúng tôi, trưởng nhóm của họ đã nói:

“Không biết các vị có việc gì không? Các vị có mang theo thư mời của công ty chúng tôi không?”

Lời anh ta nói đều là những câu được biên soạn sẵn.

A Đồng nghe xong, liền định giơ lệnh bài của Bách Hoa Cung ra để chứng minh thân phận, từ đó vào được bên trong.

Kết quả, một chàng trai trẻ đứng cạnh đó lại đột nhiên hô lên một cách đầy kinh ngạc: “Đinh, Đinh Phàm, anh ta là Đinh Phàm…”

Lời vừa nói ra, những chàng trai trẻ khác cũng đồng loạt nhìn về phía tôi.

Thấy mấy người này đều nhận ra mình, lại còn gọi cả tên tôi…

Tôi cũng mỉm cười mà chắp tay chào.

Chàng trai trẻ tuổi vừa rồi còn định kiểm tra thân phận của chúng tôi, cũng vội vàng nói: “Nếu Đinh đạo hữu đã tới rồi, vậy mau mau cho anh ấy qua, cho qua thôi.”

Lệnh bài của A Đồng lúc này thế mà còn không tiện dùng bằng gương mặt của tôi.

A Đồng cũng không để ý, cất lệnh bài của mình đi.

“Chúng ta đi thôi!”

Nói rồi, cô ấy dẫn theo các đệ tử của Bách Hoa Cung tiến thẳng vào bên trong.

Tôi quay lại, cười nói với những cậu thanh niên kia: “Cảm ơn các vị.”

“Đinh đạo hữu, anh chính là thần tượng của tôi, trận thánh chiến lần này, chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”

Chàng trai nọ trông cùng lắm chỉ mới 20 tuổi mà thôi, là một trong những thế hệ trẻ của Đạo môn.

Tôi gật đầu: “Nhất định sẽ chiến thắng!”

Nói xong, ánh mắt chàng trai nọ nhìn tôi càng thêm sự sùng bài, tôi bèn vỗ nhẹ vào vai của anh ta.

Hiện giờ, tôi đã 30 tuổi, không thể xem là một người thanh niên được nữa.

Bởi vì, theo cách phân chia của Đạo môn, dưới 30 tuổi mới được coi là thanh niên.

Hiện tại, tôi đã được xem là một vị “tiền bối” trong Đạo môn rồi.

Trong lòng tôi tự cười mình một tiếng, rồi bước qua rào chắn.

Phía trước là một đoạn đường dài khoảng 400m.

Nối thẳng tới bến cảng.

Chúng tôi vừa đi, vừa quan sát khung cảnh xung quanh.

Tôi phát hiện ra xung quanh có những cơn gió lạnh, bóng quỷ lập loè.

Yêu khí cũng tràn ngập khắp cả bốn phía.

Hiển nhiên, điều này có nghĩa là có quỷ tu và yêu tu ở đần đây.

Tuy nhiên, tôi cũng chẳng quá chú ý tới điều này.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến cảng Nham Nhai Thạch.

Trước cửa có một phòng đăng ký.

Đệ tử từ tất cả các giáo phái đều tới phòng này để đăng ký.

A Đồng là đại diện của một tiểu đội Bách Hoa Cung, nên cũng bước vào đó.

Tôi không phải đệ tử của Bách Hoa Cung, nên cũng cần tự đăng ký cho mình.

Bởi vậy, tôi cũng đi theo sau A Đồng.

Vừa tới cửa đã thấy một thanh niên gầy gò đang điền đơn đăng ký.

Chàng trai này còn cao chưa đến 1m6, nhìn thoáng qua rất yếu ớt.

Tuy nhiên, từ trong người cậu ấy, tôi có thể nhìn ra được một luồng khí tức mỏng manh tản ra.

Cậu ta là một yêu quái, hay nói cách khác là một yêu tu.

Chỉ nghe chàng trai kia nói: “Tê tê tới từ núi Bát Lý, Xuyên Sơn Đạo Nhân.”

Người tiếp đón chính là một vị tiền bối nổi tiếng.

“Xuyên Sơn đạo hữu, bần đạo xin thay mặt toàn bộ chúng sinh thiên hạ, cảm ơn đạo hữu đã tới đây giúp đỡ.

Xin Xuyên Sơn đạo hữu hãy để lại dấu tay lại đây.

Để tương lai, thế hệ sau còn có cái mà chiêm ngưỡng.”

Cậu thanh niên nhỏ kia cười “Ha ha”: “Chiêm ngưỡng thì không cần đâu, chỉ cần con người bớt ăn thịt người trong tộc tôi là được rồi!”

Nói xong, một bàn tay của cậu ta đã hoá thành móng vuốt của loài tê tê.

Cậu ấy chạm nhẹ vuốt vào mực đỏ, rồi nhanh chóng ấn “dấu tay” của mình lên danh sách đăng ký.

Nhìn thấy cảnh tượng này và nghe những lời Xuyên Sơn đạo nhân này vừa nói, trong lòng tôi rất xúc động.

Mà vị đạo trưởng tiền bối vừa nhắc cậu ấy ấn dấu, cũng lộ ra chút xấu hổ.

Quả thực có một số người hay giết và ăn thịt loài tê tê thật.

Thế nhưng, lại có yêu tu trong tộc người ta quyết vì đại Đạo trong thiên hạ này.

Bình Luận (0)
Comment