Bởi vì phong ấn đã suy yếu, cho nên những luồng khí tức này mới bị lọt ra bên ngoài.”
“…”
“Mẹ nó, mới chỉ là khí tức mà đã khiến người ta cảm thấy áp lực như vậy, nếu đám yêu ma này mà xổng ra ngoài, chúng ta phải làm sao?”
“…”
Các vị đạo hữu không ngừng bàn tán, nghị luận sôi nổi.
Tôi và Mộ Dung Ngôn đứng trên mũi thuyền, nhìn vào làn sương mù dày đặc.
Nhớ lại cảnh tượng trên đảo Mắt Quỷ năm ấy, trong lòng chúng tôi không khỏi xúc động.
Hiện giờ, chúng tôi đã trở lại Biển Sương Mù.
Đã mang theo lời thề năm xưa, quay trở lại nơi này, tất nhiên phải san bằng cả Đảo Mắt Quỷ mới thôi.
Chỉ là không biết, vị sư huynh kia của tôi thế nào rồi.
Nhưng lần này gặp lại, chắc chắn tôi vẫn ra tay tàn nhẫn với anh ta.
Sư huynh có ân với tôi.
Tôi nhớ rõ.
Tuy nhiên, những việc mà sư huynh đã làm khiến tôi không thể chấp nhận được.
Lại càng không phù hợp với Đạo của tôi.
Anh ta giết người luyện hồn, theo đuổi cái mà anh ta gọi là “kiến thức thực sự”.
Năm đó, tôi và Tiểu Mạn đã đụng phải một chiếc xe bus lúc nửa đêm, trên xe đã có hơn 10 người bị giết hại.
Hơn nữa, anh ta đã phản bội sư môn, phản bội lại sư phụ.
Làm một đồng môn, làm đệ tử của sư phụ, tôi phải giết chết anh ta, thanh lý môn hộ.
Tôi còn đang mải suy nghĩ.
Thế mà ngay vào lúc này, bên trong làn sương mù bỗng vang lên những âm thanh “ong ong ong” chói tai.
Âm thanh này dường như tới từ chỗ sâu nhất trong làn sương mù, nhưng không ai biết đó là thứ gì.
Tất cả mọi người đều nghe được âm thanh ấy.
Rất nhiều người đều đồng loạt lao lên trên boong thuyền.
Họ nhìn vào trong làn sương mù: “Âm thanh gì thế?”
“Tiếng ồn gì vậy?”
“Mọi người chú ý, có thể là kẻ thù đang tấn công.”
“Tôi nghe nói trong vùng Biển Sương Mù này, có rất nhiều thuỷ quái, mọi người phải cảnh giác.”
“Các yêu tu của thuỷ tộc, nhanh chóng xuống biển!”
“Các yêu tu của điểu tộc (tộc chim), bay lên phía trước để trinh thám…”
“…”
Trong lúc nhất thời, mệnh lệnh từ tất cả các bên đồng loạt ban hành.
Những yêu linh hay yêu tu của thuỷ tộc, ví dụ như Tiểu Ngư, lần lượt nhảy xuống dưới nước.
Họ sẽ quan sát tình hình chiến đấu ở trong nước.
Một số yêu tu thuộc điểu tộc hoặc các dòng bay nhảy trên không trung đi theo Hồ Mẫu và Huyết Lang Vương rời khỏi núi, đã bay vọt lên không trung.
Họ đồng loạt biến thành loài chim, bay lên phía trước để điều tra.
Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, toàn bộ đội ngũ của chúng tôi đều như sắp đối mặt với kẻ thù hùng mạnh.
Mà âm thanh “Ong ong ong” kia cũng càng lúc càng tới gần.
Ước chừng một phút sau, một điểu yêu (chim yêu) màu vàng đột nhiên bay trở lại.
Anh ấy đã tu luyện được 230 năm, hiện giờ cũng miễn cưỡng hoá thành hình người.
Lúc này, anh ấy còn chưa hạ xuống đất, đã hét lên: “Là sóng thần, là cơn sóng thần rất lớn…”
Anh ấy vừa dứt lời, một vài thuỷ quái cũng lần lượt nhô đầu ra khỏi mặt nước: “Không chỉ có sóng thần, dưới đáy biển còn có hơn một ngàn hải yêu, mọi người chuẩn bị ngăn địch.”
“…”
Âm thanh này, nháy mắt đã truyền tới hơn 50 con thuyền trong đoàn.
Trong lòng mỗi người đều vô cùng căng thẳng.
Trong thời tiết hoàn hảo này, thế mà một cơn sóng thần khổng lồ lại đột nhiên xuất hiện, có hơn một ngàn con hải yêu từ dưới đáy biển đánh lên.
Đây tất nhiên là do lũ Mắt Quỷ làm ra rồi.
Lôi Minh chân nhân ngồi ở trung tâm không khỏi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hạ mệnh lệnh: “Phòng thủ ngăn địch, ngăn cản sóng thần, đánh lùi hải yêu…”
Chỉ trong nháy mắt, hơn 50 con thuyền đều chạy hết tốc lực lao về phía trước.
Nếu là một ngư dân bình thường, họ đều hiểu rằng đối mặt với sóng thần, con người chỉ có thể cố gắng chống chọi mà thôi.
Vượt qua cơn sóng, bình an vô sự.
Nếu chạy trốn, kết quả duy nhất sẽ là thuyền lật người chết.
Qua khoảng một phút sau, một cơn gió mạnh ập tới.
Sương mù xung quanh bị quét sạch ngay lập tức.
Chỉ thấy phía trước chúng tôi tầm 100 mét, thế mà lại xuất hiện một cơn sóng lớn cao tầm 10 mét.
Hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, trông vô cùng dữ dội.
Phía trên những con sóng lớn, thế mà lại xuất hiện vô số con thuỷ quái đang lắc lư hai chân, tay cầm những chiếc xiên bằng sắt.
Chúng thừa kịp sóng lớn mà tiến tới chỗ chúng tôi.
Không chỉ có thế, khi những cơn sóng còn cách chúng tôi khoảng 80 mét…
Có một con thuỷ quái cả người được bao phủ bởi lớp vảy màu đen như vảy cá, đột nhiên đứng trên đỉnh ngọn sóng lớn.
Nó nghênh ngang đứng hô to với hơn 50 con thuyền trước sóng lớn của chúng tôi:
“Đám tu giả Đạo môn chúng mày dám xông vào nơi đây, hôm nay tao sẽ cho chúng mày vùi thây ở nơi này.”
Vừa dứt lời, những tên hải yêu khác lần lượt giơ chiếc đinh ba trong tay lên cao, gào thét “ngao ngao”.
Có rất nhiều người có mặt ở đây đều là lần đầu tiên đối mặt với thủy quái, lần đầu tiên nhìn thấy sóng thần.
Nên trông họ có vẻ hơi căng thẳng.
Lúc này, những cơn sóng thần chỉ còn cách chúng tôi khoảng 30 mét nữa.
Nhưng nào ngờ, vào đúng lúc này, con thuyền số 5 lại đột nhiên phát ra một tiếng động “vèo”.
Một luồng kiếm quang thình lình bắt ra, tốc độ của kiếm quang cực nhanh, uy lực cực lớn.
Dường như có một dải cầu vồng bắn thẳng về phía tên thuỷ quái cầm đầu kia vậy.
Con ngươi của tên thuỷ lĩnh hải yêu kia đột nhiên giãn ra, gã vội vàng trốn vào trong làn sóng biển.
Tuy nhiên, mấy tên thuỷ quái đứng xung quanh gã thì không kịp trốn đi.
Chúng đã bị kiếm khí đánh thẳng vào người.
Một tiếng nổ “Oanh” lớn vang lên.
Kiếm khí nổ tung, mấy tên thuỷ quái lập tức trở thành vũng máu tươi.
Người ra tay chẳng phải ai xa lạ, chính là người được Đạo môn xưng là Kiếm Thần, Phi Hồng chân nhân của phái Võ Đang.
Thanh trường kiếm bay qua cầu vòng, bay qua mây trắng, y hệt như thần tiên trong thế giới loài người vậy.