Vì thế, chúng tôi không cần thiết phải lãng phí tinh thần và thời gian cho những nhân vật nhỏ bé này.
Sau khi hàng phòng thủ trên bờ biển của đảo Mắt Quỷ bị đột phá, tôi và Mộ Dung Ngôn lại lao về phía trước lần nữa.
Rất nhanh sau đó, chúng tôi liền đụng phải hàng phòng ngự thứ hai của của tà giáo Mắt Quỷ trong ngày hôm nay.
Ở đây, ngoài trừ những quỷ nô, thi nô và con rối ra, còn có rất nhiều tên đệ tử và cường giả của đám Mắt Quỷ.
Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận thấy được, nơi này có những cường giả cấp Thánh đang bảo hộ ở đây.
Cũng ở nơi này, tôi gặp được người quen cũ.
Đó chính là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Giáo, kẻ duy nhất có thể chạy thoát khỏi trận chiến năm ấy trên núi Nhật Nguyệt, Lăng Thiên.
Không ngờ tới, tên khốn này thế mà lại trốn đến tận đảo Mắt Quỷ.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hiện giờ chúng tôi lại gặp mặt nhau rồi.
Vừa mới chạm mặt nhau, Lăng Thiên đã lạnh lùng lên tiếng: “Đinh Phàm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Đúng vậy! Chúng ta lại gặp mặt, chẳng qua hôm nay cũng là ngày chết của mày thôi.”
“Hừ, không phải mày chết, chính là tao mất mạng.
Hôm nay, tao phải trả thù cho em Tuyết của tao, cùng với giáo chủ và các đệ tử của giáo tao trong trận chiến núi Nhật Nguyệt! “
“Vậy sao! Vậy để tao xem mày có cái khả năng ấy không!”
Nói xong, cả người tôi chấn động, khí tức cường đại của cảnh giới Đạo Thánh sơ kỳ được phóng ra ngoài.
Ấy vậy mà Lăng Thiên không hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng đáp lại:
“Giáo chủ Viêm Tiêu đã ban cho tao sức mạnh mới từ Thánh Hoa.
Hôm nay, tao sẽ cho mày biết.
Sức mạnh của Thánh Hoa kết hợp cùng với sức mạnh của Nhật Nguyệt trong người tao, sẽ cường đại tới mức nào!”
Lời vừa dứt, Lăng Thiên đột nhiên ra tay với tôi.
Ngay lập tức, tôi cũng cảm nhận được hơi thở cường hãn của đối phương.
Vậy mà tên khốn này đã đạt tới cảnh giới Đạo Thánh trung kỳ rồi.
Đúng là bất ngờ đấy, nhưng tên kia đâu có biết được, tu vi thực sự của tôi đã là Đạo Thánh đỉnh phong rồi.
Đó đơn giản không phải là thứ mà gã có thể chống lại được.
Nhưng tôi cũng biết, sức mạnh từ yêu thuật của Nhật Nguyệt Giáo biến hoá khôn lường.
Cũng như những Hoa yêu mà tôi từng nhìn thấy tại quỷ thành Ma Linh trước đó, không thể khinh thường được đâu.
Nếu gã thật sự kết hợp hai loại sức mạnh này với nhau, nói không chừng đạo hạnh thực sự của tên này, cũng có thể vượt xa cảnh giới Đạo Thánh trung kỳ của hiện tại.
Tôi không dám chậm trễ và lơ là, cầm thanh kiếm Kỳ Lân xông lên chém giết.
Sau một tiếng “Loảng xoảng”, cả tôi và tên kia đã chính thức chạm chán.
Tôi có thể nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của tên Lăng Thiên kia.
“Đinh Phàm, mày có biết, vì để có được sức mạnh như hiện tại, tao đã phải trả giá thế nào không?”
“Liên quan gì đến tao…” Tôi lên tiếng chẳng có chút kiêng nể nào.
Mà tên Lăng Thiên đã bị tôi chọc tức đến nỗi nổi trận lôi đình.
Vì để mạnh lên, tên này đã không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí còn hiến dâng cả linh hồn của mình cho Mắt Quỷ.
Nói cách khác, gã chỉ có thể trung thành với Mắt Quỷ.
Mắt Quỷ muốn gã chết, gã sẽ phải chết trong nháy mắt.
Như thế, Lăng Thiên mới đổi được sức mạnh của Hoa yêu.
Nếu không, với tu vi của gã, không thể nào đạt được tới cảnh giới này được.
Thế nhưng tôi lại chẳng hề để ý.
Chỉ quét một đường kiếm ra, tiếp tục một trận chiến nữa.
Đoàn người phía sau chúng tôi cũng lần lượt gia nhập vào vòng chiến đấu mới.
Một trận lại chiến lại bắt đầu rồi…
*****
Tuy rằng Lăng Thiên đã hiến dâng cả linh hồn của chính mình, cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của Mắt Quỷ.
Nhưng hiện tại, gã vẫn chẳng thể nào trở thành đối thủ của tôi được.
Lúc này, hai người chúng tôi đã giao thủ được mấy hiệp.
Thanh kiếm Kỳ Lân trong tay tôi không ngừng chém giết, đạo khí cường đại cũng dao động, liên tục khuấy động xung quanh.
Mà Mộ Dung Ngôn cũng đang chiến đấu chống lại ba tên yêu đạo cường đại khác của tà giáo Mắt Quỷ.
Ba tên yêu đạo kia có thực lực mạnh mẽ, chúng đang lao vào đánh nhau với Mộ Dung Ngôn, thậm chí còn có thể áp chế được cô ấy.
Tôi cũng chẳng muốn kéo dài trận chiến với tên Lăng Thiên kia, bởi vì gã không phải mục tiêu của chúng tôi ngày hôm nay.
Người chúng tôi muốn giết, là Viêm Tiêu.
Chỉ có giết chết Viêm Tiêu, mới có thể ngăn cản tất cả những chuyện này.
Cho nên, tôi chẳng hề nương tay.
Đạo khí khắp cơ thể tôi bùng nổ, đạo khí chín màu cuồn cuộn trào ra, dường như nó hóa thành chín ngọn lửa, lan rộng ra trên bề mặt cơ thể tôi.
Tu vi của tôi cũng trực tiếp tăng vọt lên cảnh giới Đạo Thánh đỉnh phong ngay vào giây phút này.
Tu vi thực sự của tôi giờ phút này chính là Đạo Thánh đỉnh phong.
Chỉ cần một tia khí tức trên người tôi cũng đã tạo thành một trận gió cường đại, khiến cho đám yêu đạo Mắt Quỷ đứng gần nó phải ho ra máu.
Một vài tên thi nô cùng quỷ nô thậm chí còn chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt của Lăng Thiên đại biến: “Mày, mày, thế mà mày đã đạt tới cấp Thánh đỉnh phong.”
“Hừ, bây giờ mày biết cũng chưa muộn đâu.”
Nói xong, tôi lại lao lên giết gã.
Thanh kiếm trong tay tôi vung lên, một luồng kiếm khí to lớn xuất hiện.
Một tiếng “Ầm vang” xuất hiện, kiếm khí tiếp tục chém xuống.
Lăng Thiên chẳng dám chậm trễ, nhanh chóng né tránh.
Tuy nhiên, ngay vào giây phút mà gã né tránh kiếm khí, một vết kiếm dài đến 5 mét đã bổ thẳng về phía gã…
Quỷ nô bên cạnh trực tiếp bị dòng khí hỗn loạn từ kiếm khí vừa phóng ra giết chết.
Lăng Thiên Lang lúng túng đứng lên: “Đừng đắc ý quá sớm…”
Nói rồi, Lăng Thiên ngửa mặt lên trời thét gào.
Toàn bộ cơ thể gã bắt đầu biến đổi nhanh chóng.
Cả người gã bỗng phồng lên, trên da xuất hiện những đốm nhỏ màu vàng.