Toàn bộ ấn kiếm đều được bao vây trong ngọn lửa đỏ rực như máu.
Dường như, ngọn lửa kia được đốt lên từ chính máu tươi của người nọ.
Tiếp theo đó, anh ấy chĩa kiếm chỉ rực lửa vào giữa hai hàng lông mày của mình.
Trong phút chốc, anh ấy dường như được kích hoạt.
Vừa rồi rõ ràng cò thở hồng hộc, khiến người ta cảm thấy anh ấy đang mệt mỏi rã rời.
Thế mà lúc này, hai mạch Nhâm và Đốc của anh ấy như bị xuyên qua, chỉ nháy mắt, cả người anh ấy bộ phát ra một luồng đạo khí hỗn loạn dị thường.
Linh lực thuộc tính hỏa dâng lên tận trời, sức mạnh của anh ấy cũng tăng lên gấp đôi.
Trực tiếp đạt tới cảnh giới Đạo Quân đỉnh phong.
Tuy rằng anh ấy chỉ mới đạt tới Đạo Quân đỉnh phong, có lẽ cũng chẳng thể ngăn cản được cả một ngón tay của tôi nữa.
Tuy nhiên, theo tôi thấy, giờ phút này, anh ấy rất đáng kính nể.
Rất nhiều đệ tử của Tử Vân Tông ở xung quanh anh ấy đều đỏ hoe cả mắt.
Một khi bùa giải phù được khởi động, tuy rằng có thể giúp bạn có được một chút sức mạnh ngắn ngủi, nhưng lại phải đốt cháy chính sinh mệnh của một, người thi triển loại bùa chú này chắc chắc sẽ phải chết, chẳng còn gì để nghi ngờ.
Vị đồng đạo này hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay anh ấy trực tiếp đâm xuyên qua thân một con quỷ nô, rồi lại hét lên một tiếng trước khi xông lên chém giết.
Cho dù anh ấy có chết, cũng phải giết thêm một tên yêu đạo, giảm bớt một phần nguy hiểm cho các vị đạo hữu và đồng môn của mình.
Nhưng khi anh ấy chuẩn bị vung kiếm để đối mặt với tên yêu đạo thứ hai, anh ấy lại bị lọt vào tầm ngắm của một tên tà tu cấp Đạo Vương.
Kết quả anh ấy hứng trọn một nhát kiếm, đến khi ngã xuống đất vẫn không cam lòng.
Chưởng môn Tử Vân Tông là Thanh Diệp đạo trưởng nhìn thấy cảnh ấy, nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Tiểu Long, con làm tốt lắm.”
Tử U cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt đỏ lên, nước mắt cũng rưng rưng: “Long sư đệ…”
Nói xong, cô ấy trực tiếp đánh thẳng về vị trí nơi vị đạo hữu kia ngã xuống.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Tử Vân Tông đều như bị châm thêm lửa.
Vị đệ tử Tử Vân Tông tên là Tiểu Long kia, vốn chẳng có thực lực cao, tu vi và thiên phú cũng chẳng thể nói là nổi bật được.
Đã 28 tuổi rồi, cũng chỉ mới đột phá tới cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong mà thôi.
Là đệ tử của một trong năm tông môn lớn, thế mà tới tuổi này, anh ấy cũng chỉ mới đạt tới cấp Đạo Sư.
Kỳ thật, Tiểu Long cũng được xem như người yếu nhất trong số các đệ tử nội môn.
Ở trong tông môn, rất nhiều sư huynh, sư đệ đều coi thường anh ấy, cho rằng anh ấy là kẻ bỏ đi, kéo lùi bước tiến của cả tông môn.
Thế mà hôm nay, ngay giây phút này…
Vị đạo hữu của Tử Vân Tông này, lại dùng chính sinh mệnh của mình để giải thích ý nghĩa thực sự của Đạo.
Anh ấy cũng chứng minh được lời thề cùng tấm lòng của mình với Đạo…
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, tất cả người trong Tử Vân Tông như được tiêm thêm máu gà.
Họ điên cuồng hô to: “Giết, giết sạch đám yêu ma này.”
“Trả thù cho Tiểu Long sư đệ!”
“Trả Tiểu Long sư đệ lại cho tao…”
“…”
Sĩ khí cùng tiếng gào thét đợt sau cao hơn đợt trước.
Tôi cũng cảm thấy mình không thể cứ ngồi yên mà chờ chết được.
Cần phải đột phá khỏi vòng tấn công từ Bạo Vũ Lê Hoa độc châm của Lăng Thiên.
Cần phải giết chết tên khốn này, nếu không, cảnh tượng như Tiểu Long đạo hữu sẽ còn lặp lại rất nhiều lần nữa.
Sẽ có càng nhiều vị đồng đạo khác phải chết trong tay đám yêu đạo ày.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên nghiến răng một cái.
Bắt đầu điên cuồng phóng linh lực của mình ra, tôi nhất định phải chém chết tên Lăng Thiên kia.
Một tiếng “Oanh” chói tai vang lên, làm rung chuyển cả cơ thể tôi.
Đạo khí chín màu dường như đã mạnh lên rất nhiều vào lúc này.
Mà tôi cũng không còn ở thế phòng ngực bị động nữa, tôi muốn trực tiếp quyết một trận sống chết với Lăng Thiên.
Kiếm Kỳ Lân vung ra.
“Vèo vèo vèo”.
Ba đạo kiếm khí liên tục dâng trào, chĩa thẳng vào tên Lăng Thiên đang bay lơ lửng trên không trung.
Tôi giậm chân một cái, vận chuyển linh lực, rồi tung người nhảy lên cao.
Khi đã đạt tới cảnh giới Đạo Thánh, tôi có thể bay lên không trung rồi.
Lúc này, tôi đã bay trên không được khoảng 10 mét, trực tiếp đuổi theo Lăng Thiên.
Cho dù có nguy cơ bị kim độc đâm trúng, tôi cũng không thể chậm trễ.
Nếu tôi còn kéo dài thêm một phút, thì sẽ có thêm một vị đồng đạo nữa phải chết.
Lăng Thiên cũng không dám bất cẩn, tăng tốc phóng ra kim độc.
Hiện tại, tôi cũng bắt đầu trực tiếp tấn công lại phía đối thủ.
Gã phóng kim độc ra, còn tôi phóng kiếm khí ra.
Tôi có bảy viên linh thạch làm nguồn cung cấp cho linh khí, tôi sợ gã làm cái thá gì.
Kiếm khí càng về sau lại càng mạnh, hơn nữa cũng càng ngày càng dày đặc hơn.
Lối chiến đấu điên cuồng này của tôi khiến cho Lăng Thiên cũng bắt đầu có chút bị động.
Gã vốn định phóng kim độc ra để tiêu hao sức lực của tôi, một khi tôi để lộ sơ hở, gã sẽ giết chết tôi.
Nhưng ai mà ngờ được, hiện giờ tôi lại trực tiếp đối đầu với gã.
Hơn nữa, cường độ phản công ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bây giờ người để lộ sơ hở không phải là tôi nữa, mà đến lượt gã sắp không trụ nổi.
Kiếm khí bay ngang trời, không ngừng dâng trào trong bầu trời đêm.
Những tiếng nổ vang lên không dừng, tiếng la hét thảm thiết, cùng tiếng chém giết cũng vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Tôi và Lăng Thiên đã chiến đấu giữa không trung hơn 80 hiệp.
Một lúc sau, rốt cuộc gã cũng không thể chống đỡ nổi nữa, để lộ ra sơ hở đầu tiên.
Bởi vì linh lực thực sự của gã không được mạnh bằng của tôi.
Gã cần một khoảng thời gian để lấy lại hơi, nhưng sao tôi có thể cho gã cơ hội này được chứ?