Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2607

Chương 2607 Chương 2607

“Cái gì? Các người đã bắt Dương Tuyết đi?” Tôi vô cùng hoảng sợ, đây là điều tôi không thể ngờ tới.

“Không sai, nếu mày, mày giết chết tao… Mày sẽ, sẽ không thể biết biết cô ta đang ở đâu…”

“Cô ấy đang ở đâu?”

Dương Tuyết vì cứu tôi nên mới biến thành dáng vẻ hiện tại.

Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ ân hận và tự trách mình suốt cả đời.

“Mày thả, thả tao ra trước.”

“Nói!”

Tôi lạnh lùng lên tiếng, Hỏa Thiên Khí trên người tôi bùng nổ đến mức cực hạn, uy lực cường đại đánh úp lại.

Điều này khiến cho Quỷ Tam Nguyên cảm nhận được nỗi sợ trước cái chết.

Nhưng Quỷ Tam Nguyên cũng hiểu rằng, chỉ cần ông ta nói ra, ông ta nhất định sẽ chết.

“Mày, mày thả, thả tao ra trước…”

Tôi trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn thả Quỷ Tam Nguyên ra.

Ngay khi tôi vừa mới buông lỏng tay ra, Quỷ Tam Nguyên đã lui về phía sau vài bước.

“Nói đi, nếu không tôi sẽ cho ông chết rất thảm đấy.”

Quỷ Tam Nguyên cảm nhận được khí tức trên người tôi, trong lòng không khỏi sợ hãi.

“Cô ta, cô ta đang ở Thiên môn, bị giáo chủ khống chế…”

Nghe vậy, tôi khẽ liếc nhìn về phía Thiên môn cách đó không xa, nơi có cột sáng đỏ rực như máu đang toả ra.

“Ở nơi đó sao?”

Ngay lúc thấy tôi vừa thất thần, Quỷ Tam Nguyên đột nhiên triệu hồi hai lá cờ quỷ quái của mình ra.

Hai lá cờ ấy bay từ phía sau tới, chuẩn bị đâm vào lưng tôi.

Bản thân Quỷ Tam Nguyên thì bắt đầu rút lui và bỏ chạy.

Tốc độ của hai lá cờ quỷ quái kia cực kỳ nhanh, tôi lại đang phân tâm, thậm chí còn chẳng có phản ứng gì.

“Đinh Phàm, cẩn thận!”

Cách đó không xa, Mộ Dung Ngôn đột nhiên hét lên, rồi cô ấy xông thẳng tới trước người tôi, dùng toàn lực để ngăn cản.

Nhưng không ngờ được, một đòn này của Quỷ Tam Nguyên lại có sức mạnh cực lớn.

Món tà bảo của lão quỷ kia đã phát huy hết tác dụng.

Mộ Dung Ngôn vội vàng chống cự, cơ thể còn chưa đứng vững, làm sao có thể ngăn cản được?

Tôi chỉ nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng, Mộ Dung Ngôn đã bị sức mạnh từ hai lá cờ kia đánh bay.

“Thi Muội!”

Lúc này tôi mới quay đầu và nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Đồng thời cũng ôm chặt lấy Mộ Dung Ngôn, lợi dụng tình thế để đánh bay hai lá cờ quỷ quái kia.

Mộ Dung Ngôn nằm trong lòng tôi lại ho ra một ngụm máu.

“Thi Muội!”

Mộ Dung Ngôn lại cười: “Em, em không sao đâu…”

“Em đã ho ra máu rồi, còn nói không sao à.”

Vẻ mặt tôi tràn ngập sự căm hận, vừa rồi tôi bị phân tâm nên mới để lão quỷ kia đánh lén.

Mà cao thủ đánh nhau, đòn nào cũng là một nhát chí mạng.

Nếu không có Mộ Dung Ngôn, tôi đã gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Nhưng cũng may, Mộ Dung Ngôn chỉ bị thương mà thôi, chứ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Giờ phút này, tôi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Quỷ Tam Nguyên.

Quỷ Tam Nguyên cả kinh, đang định bỏ chạy.

Nhưng làm sao tôi có thể để cho ông ta chạy trốn chứ?

Lần này, ông ta chắc chắn sẽ phải chết.

“Quỷ Tam Nguyên!”

Tôi gầm lên một tiếng, rồi nhanh chóng lao ra ngoài.

Hoả Thiên Khí nháy mắt bao trùm toàn thân của ông ta.

Tràng vực đã khống chế ông ta, Quỷ Tam Nguyên chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị rót chì, rất khó cất bước.

Cảm nhận được sát khí ở phía sau, ông ta vô thức quay đầu lại.

Quỷ Tam Nguyên thấy tôi đang cầm trường kiếm, đâm thẳng về phía mình.

“Vèo”.

Ông ta chỉ cảm thấy trên ngực tê dại, kiếm Kỳ Lân đã đâm vào ngực lão quỷ này.

Một dòng máu đen chảy ra.

Toàn thân Quỷ Tam Nguyên run lên, chỉ cảm thấy hồn lực của mình bắt đầu tiêu giảm.

Cơ thể ông ta theo bản năng vùng vẫy mấy lần, hồn phách như muốn thoát ra khỏi cơ thể này.

Ông ta còn giơ một tay lên, kết thủ ấn, trong miệng run rẩy nói: “Tán, tán…”

Nhưng hồn thể của ông ta đã bị tôi đâm thủng, cũng bị tôi kiềm chế, hồn phách của ông ta không thể nào rời khỏi.

Ông ta còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã lạnh lùng lên tiếng: “Ông đáng phải chết!”

Nói xong, Linh Đao trên tay trái của tôi đâm thẳng vào trán của lão quỷ.

Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng “Phanh” nổ vang.

Quỷ Tam Nguyên đã lăn lộn trên giang hồ hơn trăm năm, trở thành một yêu đạo nổi danh khắp giang hồ.

Thế mà lúc này, hồn phách của ông ta đã bị tôi đánh nổ tung.

Thi thể mà ông ta đang bám vào, dưới sự ảnh hưởng của Linh Đao cũng bị rút sạch linh khí.

Cơ thể đó trở nên mềm nhũn…

*****

Hai lá cờ quỷ quái kia cũng đã rơi xuống đất sau khi Quỷ Tam Nguyên chết đi.

Hai tiếng “Loảng xoảng” vang lên.

Tôi nhìn cơ thể ông ta trên mặt đất, không khỏi hừ lạnh, nói: “Tôi nói rồi, hôm nay là ngày chết của ông.”

Vừa dứt lời, bên cạnh tôi lại có người lướt qua, muốn bắt lấy hai lá cờ quỷ quái vừa rơi xuống đất.

Kia chính là món tà bảo, sao tôi có thể để người khác tuỳ tiện lấy đi được?

Tôi thình lình quay đầu lại, phát hiện ra người nọ lại chính là Trương Tử Đào.

Trương Tử Đào thấy tôi, cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Biết bản thân không phải là đối thủ của tôi, gã vội nhặt hai lá cờ lên rồi muốn bỏ chạy.

Làm sao tôi có thể để gã đạt được ước nguyện?

Tôi quay cả người lại, đánh ra một đòn.

“Ầm vang”!

Chỉ nháy mắt, Trương Tử Đào đã bị đánh ngã trên mặt đất, nhưng trong tay gã vẫn nắm chặt hai lá cờ.

Giờ phút này, thấy tôi nhanh chóng lao tới, gã không khỏi sợ hãi.

Trương Tử Đào vội vàng ngửa đầu lên không trung, hét lên với Dương Khải Lân đang đại chiến với mấy người Tần tiền bối: “Cha, cha nuôi, cha nuôi cứu con…”

Tuy rằng thanh âm của gã bị chìm trong tiếng ồn ào của trận chiến, nhưng tu vi của Dương Khải Lân lúc này đã đến cấp Đế, đương nhiên có thể nghe được.

Theo bản năng, ông ta cúi xuống nhìn, lại thấy tôi đang kéo lê kiếm tới trước mặt Trương Tử Đào.

Bình Luận (0)
Comment