Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2610

Chương 2610 Chương 2610

Chỉ trong chớp mắt, Dương Khải Lân đã phải chết tức tưởi, ngã xuống tại chỗ.

Sau khi Dương Khải Lân chết đi, tôi không hề do dự chút nào.

Tôi lại tiến vào vòng chiến đấu mới, tàn sát tám phương.

Tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho các vị đồng đạo của mình, nên đã chuyên chọn mấy tên yêu nhân và quái vật mạnh mẽ để giết.

Không biết đã có bao nhiêu tên quái vật, cường giả phải chết trong tay của tôi.

Trong lúc nhất thời, tôi đã giết người đến đỏ cả mắt.

Khi tôi giết chết thêm một tên cường giả cấp Thánh nữa, tôi mới tạm dừng lại một chút.

Nhìn lướt qua chiến trường một lượt.

Áo cà sa của Pháp Không của chùa Thiếu Lâm đã ướt sũng bởi máu tươi, cả người anh ấy lúc này như một hòa thượng nhuộm máu vậy.

Tam kiệt của nhà họ Long cũng đang liều mạng với bầy yêu ma, cuối cùng Long Dương đã chết.

Đại đệ tử Tần Vũ của Thất Tinh Giáo đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm, rống giận một tiếng, rồi thi triển bùa giải phù.

Đệ tử Ngô Khải của phái Không Động, đã bị một cái móng vuốt sắc nhọn đâm qua người, bản thân cậu ấy đã sắp chết.

Sư huynh của cậu ấy, đại đệ tử Cổ Khoát của phái Không Động, cuối cùng cũng đã lấy thân mình bảo vệ Đạo.

Anh ấy đã tự kích nổ nguyên khí của mình, cùng chết với một tên quái vật.

Tử U cũng đã bị thương nặng, đang cố gắng chiến đấu hỗ trợ một sư muội đồng môn của mình.

Tống Sơn Hà đã bị một con quái vật cắn đứt cánh tay, nhưng tâm huyết của anh ấy vẫn như cũ, quyết không thay đổi.

Hoa Yên Chi của Ngũ Độc Giáo, cũng nhảy vào giữa đàn quỷ quái, trải qua nhiều lần sinh tử.

Đại sư tỷ của phái Nga Mi, cậu cả Âu Dương Hồng Vũ của họ Âu Dương tại Lục Liễu Trang đang kề vai chiến đấu, song cũng cùng bỏ mạng trên chiến trường.

Và còn rất nhiều vị đồng đạo nữa…

Có quá nhiều, quá nhiều người, tôi muốn cứu họ, nhưng lại phát hiện ra, cho dù đạo hạnh của mình có cao thế nào cũng chẳng làm được gì.

Chiến trường quá lớn, hiện tại gần như đã lan rộng ra toàn bộ đảo Mắt Quỷ.

Bị đuổi giết hoặc đuổi giết, “màn trình diễn này” không ngừng diễn ra.

Giết chết người khác hoặc bị giết chết, sự nguy hiểm bao trùm lấy mỗi người.

Những người trẻ tuổi còn lại của Đạo môn như Vu Băng, Tửu Thành Phong, Dương Tấn, Vương Triều Dương, Lý Đông Lôi, Tần Vũ, Vu Hàng,…

Họ đều đã bị thương nặng, không có ai là lành lặn cả.

Thế nhưng, cũng không có ai chịu lui về phía sau, cho dù chỉ là nửa bước.

Người trẻ tuổi đã như vậy, những vị tiền bối lại càng thê thảm hơn.

Gia chủ của nhà họ Cơ, Cơ Vô Song đã chiến đấu với 3 đại yêu quái, giết chết 18 tên quái vật, cuối cùng cũng ngã xuống vì Đạo.

Cực Thượng đạo nhân cũng đang hấp hối, mọi thứ đã thay đổi, ông ấy đã giết chết rất nhiều yêu đạo trên chiến trường.

Nhưng đến cuối cùng, chính ông ấy cũng phải thi triển bùa giải phù, cùng rơi vào kết cục đồng quy vu tận với yêu tà.

Bác Uyên chân nhân của phái Thanh Thành đã bị yêu đạo đâm vào bụng, nhưng thân là chưởng môn của phái Thanh Thành, nên ông ấy vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ.

Vì vậy, đến cuối cùng, dẫu yêu đạo có bay đầu, cơ thể ông ấy vẫn không ngã xuống.

Phi Toàn chân nhân của phái Long Hổ Sơn dẫu đã bị chặt đứt hai tay, nhưng ông ấy vẫn cắn chặt chuôi kiếm, chiến đấu chống lại yêu tà.

Cuối cùng máu chảy ra hết, Phi Toàn chân nhân ngã xuống, hy sinh vì Đạo.

Có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều vị tiền bối không màng sống chết.

Rất nhiều vị tiền bối đã chết vì Đạo ở nơi này.

Nhưng bọn họ đều chiến đấu với yêu tà tới tận giây phút cuối cùng, với niềm tin rằng, chúng tôi sẽ quyết thắng.

Cho dù có đổ đến giọt máu cuối cùng, họ cũng chẳng hề do dự.

Bởi vì, đây là Đạo của chúng tôi.

(Đạo 道 ở đây là nhiều nghĩa, nó vừa là đường đi, phương hướng hay lý tưởng.)

Đây là sự kiên trì của những người trừ tà như chúng tôi, nó có từ ngay khi chúng tôi bước chân vào cánh cửa Đạo môn.

Từ khi ấy, trên vai chúng tôi đã gánh vác trách nhiệm phải bảo vệ toàn bộ nhân gian giới.

Dù hôm nay có chết cũng là vinh quang.

Đây chính là Thánh chiến của chúng tôi.

Tôi ngước lên bầu trời.

Bởi vì mất đi một Dương Khải Lân, nên các vị tiền bối đã dần dần chiếm cứ được lợi thế, thắng lợi chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.

Rất nhiều người đã cảm nhận được uy lực cấp Đế của tôi, nên đều hướng ánh mắt rực lửa về phía tôi.

Mộ Dung Ngôn tuy rằng đã bị thương, nhưng cô ấy vẫn đang chiến đấu.

Giờ phút này, lão Phong cũng đã kích hoạt bí thuật Tam Độn Nạp Thân mà cậu ấy từng học được ở chỗ Long Tuyền tiền bối.

Cơ thể cậu ấy to thêm một chút, khí tức cũng mạnh mẽ hơn.

Sức mạnh của cậu ấy tăng lên, đạt tới cảnh giới Đạo Thánh trung kỳ.

Nhưng đột nhiên, từ cổng Thiên môn trên đỉnh núi, luồng khí tức mãnh liệt của Mắt Quỷ lại bộc phát thêm lần nữa.

Cột ánh sáng màu đỏ như máu càng trở nên mãnh liệt hơn.

Hiển nhiên, phong ấn đã sắp bị mở ra.

Nhìn thấy thế, lão Phong đột nhiên hét lên với tôi: “Lão Đinh, cậu xông lên Thiên môn trước đi, ngăn cản Thiên môn mở ta, chúng tôi sẽ theo ngay phía sau.”

“Đinh Phàm, nếu Dương Tuyết thực sự đang ở trên đó, anh nhất định phải cứu cô ấy về.” Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh, toàn thân dính đầy máu tươi, cũng hô to với tôi.

“Nhóc con Đinh Phàm, cậu cứ giao nơi này lại cho chúng tôi!” Phong ca vừa đánh vừa nói.

“Anh Đinh, giao chỗ này cho chúng tôi, anh tới Thiên môn ngăn cản Mắt Quỷ xuất hiện đi.” Đại đệ tử Dương Tấn của phái Võ Đang lên tiếng.

“Anh Đinh, cầu xin anh.”

“Đinh đạo hữu, hiện tại chỉ có cậu mới có thể ngăn cản được tất cả những thứ này.”

“Đinh đạo hữu, cậu không cần lo về nơi này, cậu cứ đánh thẳng lên Thiên môn đi, tôi sẽ đi ngay theo sau cậu…” Một vị tiền bối cũng đã lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment