Thế mà chẳng ngờ, ngay trong đường tơ kẽ tóc ấy, một bóng hình Kỳ Lân đã xuất hiện.
Bóng hình Kỳ Lân kia vô cùng cao lớn, cả người bị Minh Hỏa thiêu đốt.
Lúc này, Kỳ Lân tiền bối đang che chở cho tôi.
Ông ấy nhìn tôi, mở miệng nói:
“Nhóc con, trước đây cậu từng hỏi tôi, chủ nhân của tôi là ai.
Bây giờ tôi kể cho cậu nghe.
Năm xưa, người đó đã tung hoành khắp tam giới và sáu vực.
Bảo vệ cho con người, Đại Đế từ tiên vực, hoặc Tà Quân,…
Hy vọng cậu cũng có thể nối gót theo ý chí của chủ nhân tôi.
Tiếp tục bảo vệ nhân giới, bảo vệ cho con người.”
Nói xong, bóng dáng mờ ảo của Kỳ Lân tiền bối liếc nhìn về phía Tần tiền bối một cách đầy ẩn ý.
Sau đó, ông ấy lại nhìn đạo sét trời đang giáng từ trên trời xuống.
Đột nhiên Kỳ Lân tiền bối gầm lên một tiếng, giẫm lên khoảng không và ngửa mặt lên.
Nhìn dáng vẻ uy nghiêm của Kỳ Lân tiền bối, tôi đột nhiên cảm nhận được một sự buồn bã khó hiểu.
Tôi không nhịn được mà hét lên: “Tiền bối…”
Tần tiền bối đứng cách đó không xa, cũng kích động mà hô lên một tiếng: “Kiếm Linh.”
Thế nhưng, ngay sau đó, sấm sét đã tiếp xúc với nhau.
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm của Kỳ Lân tiền bối vang lên, quẩn quanh khắp đất trời.
Dường như vòm trời nứt toạc ra, mặt đất lún xuống.VIPTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ
Kỳ Lân tiền bối đứng giữa sấm sét vô tận, nổ tung trên trời cao.
Cuối cùng, tiền bối đã hoá thành một quả cầu ánh sáng trắng nóng rực, rồi tan biến hoàn toàn.
Cùng lúc đó, bảy viên linh thạch cũng rời khỏi cơ thể tôi, tôi đã không còn sức mạnh cấp Tiên nữa.
Không có loại sức mạnh và khí tràng cấp Tiên nữa, sét trời vô tận từ lôi kiếp cũng theo đó mà biến mất, chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Tôi đã độ Tiên thất bại, hay nói cách khác, tôi chưa bao giờ đạt tới cấp Tiên cả.
Nếu không, những đám mây giông từ lôi kiếp kia sẽ không thể biến mất.
Tác dụng phụ vô tận, cũng ngay lúc này cắn trả lại người tôi.
Nỗi đau đớn vô tận bao trùm lấy tôi, thậm chí là cả linh hồn của tôi.
Tuy nhiên, tôi nhìn ban ngày mà chẳng khác gì đang trong ban đêm, trong lòng tôi như bị xé nát.
Mắt tôi ướt đi và đau buồn vô cùng.
Những vị đồng đạo vẫn còn sống sót, lúc này lại đang hò reo như muốn rung chuyển cả bầu trời.
Đó chính là tiếng reo hò, vui sướng khi thắng lợi.
Bởi vì, cuối cùng chúng tôi đã thành công.
Chúng tôi đã thắng trong trận Thánh chiến này.
Chúng tôi đã bảo vệ được chính đạo tại nhân gian, ngăn cản đại kiếp của tam giới, thậm chí còn bảo vệ được tất cả sinh linh của tam giới…
******
Đã năm năm trôi qua từ khi trận chiến tại đảo Mắt Quỷ kết thúc.
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng trận chiến đó vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi.
Dường như tất cả chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Sau trận chiến đó, Viêm Tiêu đã chết, hình chiếu của Mắt Quỷ cũng bị tôi chém tan.
Tất cả những tín đồ có được sức mạnh từ Mắt Quỷ, cũng đã bị huỷ diệt theo nó.
Bốn vị Đạo Đế đã lui về ở ẩn, thế giới lại bình yên.
Chỉ là, tôi không tìm thấy bóng dáng của Đinh Vô Cực đâu cả.
Tôi biết, anh ta nhất định đã trốn thoát từ lâu.
Bởi vì anh ta không thuộc về bất kỳ thế lực nào, cũng không bị bất cứ ai ảnh hưởng tới.
Hiện tại, chắc là anh ta đang ẩn náu ở một góc nào đó trên thế giới.
Theo đuổi thứ mà anh ấy từng nói, “Chân tri” (Hiểu biết chính xác, nhận thức chính xác).
Trong lòng anh ấy không có chính nghĩa hay tà ác, chỉ có khát vọng về tri thức vô hạn.
Cùng với khát khao tìm kiếm “Quy tắc” mờ ảo kia.
Nhưng nếu chúng tôi còn có thể gặp nhau lần nữa…
Tất nhiên, tôi sẽ thực hiện nốt lời hứa với sư phụ, thanh lý môn hộ…
Đương nhiên, đây cũng là lúc chúng tôi dọn sạch toàn bộ hòn đảo và nhà tù ở nơi đây.
Chúng tôi đã tìm được một vài vị đồng đạo còn sống sót, cùng một vài người bị giam cầm như Chu Vận, Mạc bà bà, Vương Bảo Thành và những người khác.
Trước kia, họ từng là những quỷ tu dưới trướng Mộ Dung Ngôn.
Bây giờ mọi thứ đã trở lại đúng hướng.
Tuy chúng tôi đã giành được thắng lợi trong trận chiến này.
Nhưng lại có quá nhiều đồng đạo đã ngã xuống, trong đó bao gồm cả Dương Tuyết và Kỳ Lân tiền bối.
Tuy rằng, hồn phách của Dương Tuyết và Kỳ Lân tiền bối đã tan biến, vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa, nhưng họ vẫn sống trong lòng tôi.
Cùng lúc đó, hàng trăm vị đồng đạo cùng trở về dương thế với tôi, cũng đều chịu cảnh hồn phi phách tán.
Dẫn đầu là Bạch Ngưu đạo trưởng và Thất Quyền đạo trưởng của phái Mao Sơn, Mạc Tà của Diệt Yêu Tông, cùng hơn 200 vị đồng đạo khác.
Chỉ có Bạch Nguyệt chân nhân, Ngũ Hoa đạo trưởng và hơn trăm bị đồng đạo khác, đã không chờ được mà quay về Địa phủ.
Không chỉ có thế, Bác Uyên chân nhân – chưởng môn phái Thanh Thành cùng Cực Thượng đạo trưởng của Vô Cực Tông…
Âu Dương Tố Hỉ - trang chủ của Âu Dương thế gia, gia chủ Cơ Vô Song của nhà họ Cơ, Phi Toàn chân nhân - chưởng môn của phái Long Hổ…
Triệu Hướng của Hàng Ma tông, cùng với Hồ Tam Thái Gia, Hồ Tam Gia, Hồ Lục Gia của Hồ tộc, ba trong số năm vị Ngũ Hành tiền bối và các vị tiền bối nổi tiếng khác…
Đều đã ngã xuống.
Các đệ tử trẻ tuổi, tài năng như Âu Dương Hồng Vũ, Từ Lộ, Long Dương, Cổ Khoát, Mạc Lâm, Tần Vũ, Ngô Khải,… đã chết vì đạo ngay trên đảo Mắt Quỷ.
Các môn các phái, đều gặp phải thương vong cực kỳ nghiêm trọng.
Tổn thất lần này phải nói là vô cùng lớn.
Hơn 300 tu sĩ phương Tây tới đây, nhưng chỉ có hơn 80 người có thể trở về.
12 chòm sao, bị giết gần hết, chỉ còn lại duy nhất một chòm sao Bạch Dương.
Giáo hoàng cũng giống hệt tôi, đều được người khác khiêng lên thuyền.
13 vị tu sĩ tới từ Phù Tang, chỉ còn 3 người có thể trở về, trong đó có một người đã từng đánh nhau với tôi ngày xưa, chính là Tá Tá Mộc.