Thi Muội (Dịch Full)

Chương 284

Chương 284 Chương 284

Ba chữ “Mộ Dung Ngôn” vừa ra thì xuất hiện một màn kỳ dị.

Ấn kí màu đen trên cánh tay phải của tôi nhanh chóng xảy ra biến hóa, chung quanh xuất hiện hơi nóng rồi ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Sau đó ấn kí màu đen bắt đầu lan ra xung quanh, dần dần tạo thành hình âm dương.

Lần trước sau khi sử dụng thứ này thì tôi đã cân nhắc một thời gian.

Tôi phát hiện hai ấn kí màu đen mà Mộ Dung Ngôn đã đưa cho tôi, chính là một trận pháp triệu hoán kỳ dị.

Tôi có thể trực tiếp thông qua ấn kí màu đen kỳ dị này bằng quan hệ minh hôn để liên hệ với đối phương và gọi Mộ Dung Ngôn đến.

Ngay khi đồ án âm dương xuất hiện thì xung quanh cũng xảy ra biến hóa.

Đầu tiên là lấy tôi làm trung tâm, xung quanh bắt đầu xuất hiện một trận gió lạnh như băng.

Trận gió lạnh này xuất hiện khiến cho Dương Tuyết và Phong ca đều không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì bọn họ cảm giác được khí lạnh này không thể phát ra từ trên người của người sống.

Loại cảm giác lạnh lẽo này nhất định là của một con quỷ cực kỳ lợi hại.

Không chỉ có như thế, ngay cả lão yêu bà đang ở đối diện cũng đã dừng lại nụ cười quỷ dị, cả người đều ngẩn ngơ.

Tất nhiên là bà ta cũng cảm giác được có chuyện không tốt.

Loại hơi thở này rất quỷ dị.

“Nhóc con, cậu đang làm gì vậy?” Bà ta khó hiểu và hỏi tôi với giọng khàn khàn.

Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm bà ta, cũng không trả lời mà tiếp tục gọi: “Mộ Dung Ngôn…”

Vừa gọi xong thì nghe “ầm” một tiếng, bốn phía xung quanh tôi xuất hiện một trận phong bạo và xuất hiện một luồng lệ khí càng mãnh liệt hơn.

Khi âm khí kia vừa mới xuất hiện thì khắp nơi đã bắt đầu xuất hiện từng đợt gió lốc.

“Vù vù vù”. Thổi không ngừng nghĩ, cỏ dại ở xung quanh bị thổi đến lắc lư không ngừng.

Phong ca và Dương Tuyết đều cau mày không biết tôi đang làm gì.

Tiểu Mạn và Vu Na thì nơm nớp lo sợ, cái cảm giác lạnh lẽo này khiến cho cả hai đều không thích nghi được.

Mà bà già ở đối diện thì đang cúi thấp đầu.

Ngay sau đó bà ta nói với giọng khàn khàn: “Mặc kệ cậu đang muốn làm gì, ngay bây giờ tôi muốn các người đều phải chết!”

Bà ta nói xong thì lập tức kết ấn, trong miệng niệm vài câu rồi hét lên: “Nhiếp hồn lệnh, sắc!”

Bà ta hét xong thì chỉ đôi tay khô quắt về phía tôi.

Ngay khoảnh khắc đó tôi cảm thấy trong lòng mình “lộp bộp” một tiếng.

Dường như trong giờ phút này cả linh hồn của tôi đều đang run rẩy.

Hơn nữa còn xuất hiện một cảm giác cực kỳ không thoải mái, đầu của tôi có chút nặng nề, trời đất quay cuồng, dường như hồn phách muốn thoát khỏi cơ thể.

Tôi biết rõ đây không phải là ngẫu nhiên, là do bà già kia đang thi triển độc chú với tôi.

Vì để có thể tập trung tinh thần, không thể để cho bản thân bị rối loạn. Tôi cắn thật mạnh đầu lưỡi của mình, cảm giác đau đớn khiến tôi thanh tỉnh hơn một chút.

Lão yêu bà kia lại lạnh lùng nói: “Chỉ bằng đạo hạnh này của cậu, coi như cắn nát đầu lưỡi thì cũng vô dụng thôi!”

Bà ta nói xong thì trong tay áo đã bắn ra xích sắt màu đen.

Đây là xích sắt vô hình chỉ dùng để câu hồn, mắt thường hoàn toàn không nhìn thấy được.

Xích sắt kia đen như mực, nhìn sơ qua thì thấy lạnh lẽo một cách bất thường.

Đúng lúc này, nó đột nhiên bay ra từ trong tay áo của lão yêu bà, phát ra một tiếng “keng keng”.

Nhìn thấy nó xuất hiện thì tôi đã biết tình tình không ổn rồi.

Lúc này tôi không dám buông ấn chú ra, nếu không, Mộ Dung Ngôn sẽ không tới được.

Tôi nhanh chóng lui về phía sau hai bước và tiếp tục kêu lên một cách dồn dập: “Mộ Dung Ngôn…”

Tiếng “Mộ Dung Ngôn” thứ ba vang lên thì phía trên ấn chú đột nhiên trào ra từng đợt sương trắng.

Sương trắng xuất hiện có nghĩa là tôi đã kết nối được với Mộ Dung Ngôn, cô ấy sẽ tới ngay lập tức.

Nhưng mà tốc độ của xích sắt càng nhanh hơn, không đợi sương trắng hóa thành thực thể của Mộ Dung Ngôn thì nó đã bắn thẳng vào ngực của tôi.

Ngay lúc đó tôi chỉ cảm thấy trước ngực cực kỳ đau đớn, đầu váng mắt hoa giống như muốn té ngã.

Không chỉ có như thế, càng nghiêm trọng hơn chính là tôi cảm thấy ý thức của mình trong nháy mắt đã nhanh chóng biến mất.

Tôi cố gắng dùng một chút ý thức cuối cùng cắn lên đầu lưỡi một lần nữa, máu tươi tràn ra khóa miệng, nhưng lúc này đau đớn cũng không thể khiến cho tôi thanh tỉnh được.

Giống như lão yêu bà đã nói, thực lực của chúng tôi cách nhau quá lớn.

Cho dù tôi cắn đứt đầu lưỡi chỉ sợ cũng không thể ngăn cản được tà thuật quỷ dị này.

Ý thức dần trở nên mê mang, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

Trong lúc mơ hồ tôi cảm giác được chính mình đang bị kéo ra khỏi cơ thể, khi hồn phách thật sự rời khỏi cơ thể thì tôi sẽ chết.

Tôi không muốn chết, tôi không thể chết được.

Bình Luận (0)
Comment