Trong lòng tôi không ngừng kêu gào nhưng khi chân chính đối mặt với thực lực cường đại, tôi hoàn toàn không thể thay đổi được gì, ngay lúc này tôi không có cách nào …
Nhưng ngay lúc tôi sắp mất đi ý thức, hồn phách cũng sắp rời khỏi cơ thể thì sương trắng mờ nhạt kia rốt cuộc cũng ngưng tụ, một bóng người màu trắng mơ hồ xuất hiện ở trước mặt tôi.
Tôi không còn nhìn rõ những gì đang ở gần nhưng khi nhìn đến đây thì khóe miệng của tôi không khỏi hiện lên một nụ cười.
Tôi biết cô ấy đã đến rồi.
Cô vợ quỷ - Thi muội - Mộ Dung Ngôn có tính tình táo bạo, lúc nào cũng hung dữ với tôi đã tới rồi.
Theo bóng người áo trắng ngưng thực thì nghe thấy một tiếng “hừ” lạnh lùng.
Người áo trắng nắm lấy sợi xích sắt màu đen một cách thô bạo, phát ra tiếng “răng rắc”.
Cùng lúc đó, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói sinh động nhưng đầy tức giận của Mộ Dung Ngôn: “Can đảm thật đấy, vậy mà dám động vào người của tôi, thật đúng là không biết sống chết mà…”
**************
Mộ Dung Ngôn vừa mới xuất hiện lập tức quát lạnh một tiếng, đồng thời dùng sức vung tay, xích sắt màu đen vốn đang giam giữ hồn phách của tôi đã "cạch" một tiếng đứt gãy ngay tại chỗ.
Thấy vậy, lão yêu bà lập tức giật mình, lộ ra vẻ khó tin.
Miệng lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi. . ."
Kết quả lời còn chưa nói ra thành câu, Mộ Dung Ngôn lại hừ lạnh một tiếng.
Ngay lập tức, một luồng âm khí khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Lấy cô ấy làm trung tâm, một đám tro bụi ngay lập tức được khuấy lên, lao về phía lão yêu bà.
Mặc dù lão yêu bà rất lợi hại, nhưng khi đối mặt với Mộ Dung Ngôn thì vẫn kém hơn một chút.
Cảm nhận được cỗ hơi thở vô cùng cường đại và lạnh lẽo này, lão yêu bà không khỏi run rẩy hai cái, vô thức lui về phía sau vài bước.
Nhưng trong trận âm khí kia tựa hồ có một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại xen vào.
Mặc dù lão yêu bà đã lui về phía sau vài bước, nhưng vẫn bị luồng âm lực cuồn cuộn kia đánh trúng.
Cuối cùng khi những gợn sóng của âm khí đánh vào lão yêu bà, bà ta giống như bị một chiếc xe tải lớn đâm phải.
"Phanh" một tiếng đã bị đánh bay ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống đất, bà ta không ngừng lăn qua lăn lại, miệng còn liên tục phát ra tiếng ho khan “khụ khụ”.
Quải trượng trong tay bà ta cũng bị rơi ở vị trí khá xa.
Nhưng lão yêu bà vẫn được bao phủ ở bên trong áo choàng đen, không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của bà ta.
Lúc này Mộ Dung Ngôn cũng không để ý tới bà ta, mà xoay người lại: "Tra nam chết tiệt, anh không sao chứ!"
Lúc này tôi đã dần khôi phục lại sự tỉnh táo, cảm giác chóng mặt cũng từ từ biến mất.
Cảnh tượng trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, nhìn Mộ Dung Ngôn xinh đẹp tuyệt trần ở trước mặt, tôi phấn khích đến mức không thèm để ý tới việc cô ấy gọi mình là gì.
Tôi lắc đầu cười, nói: "Không có việc gì, cám ơn, cám ơn cô đã tới!"
Mộ Dung Ngôn thấy tôi vẫn còn cười được, lập tức trừng lớn mắt: “Anh còn cười, nếu tôi tới chậm một chút, có lẽ anh đã mất mạng rồi!”
Tôi cười hai tiếng“hắc hắc”, nhưng không nói gì.
Mộ Dung Ngôn liếc mắt nhìn đám người Dương Tuyết, Phong Tuyết Hàn, thấy bọn họ đều nhắm mắt lại, liền nhìn tôi nói: “Anh nghĩ ra biện pháp này?”
Thấy Mộ Dung Ngôn nhìn mọi người đang nhắm mắt mà hỏi, tôi theo bản năng “ừm” một tiếng, đồng thời nhỏ giọng nói: “Không phải cô nói rằng mọi chuyện về cô đều phải giữ bí mật sao!
Giọng tôi nhỏ đến mức chỉ có hai chúng tôi nghe thấy.
Kết quả Mộ Dung Ngôn nghe xong lại nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy, tên khốn nhà anh trí nhớ cũng không tệ lắm…”
Nghe một câu này tôi liền trợn mắt ngay tại chỗ.
Mộ Dung Ngôn, mỗi lần cô xuất hiện không cười nhạo tôi hai câu thì khó chịu lắm sao?
Mộ Dung Ngôn thấy tôi trợn mắt, "Phốc" một tiếng nở nụ cười: "Về sau nếu có nguy hiểm cũng không cần làm như vậy, lấy đạo hạnh bây giờ của bọn họ không có khả năng nhìn thấy tôi..."
Đột nhiên nghe thấy Mộ Dung Ngôn nói như vậy, tôi vô cùng kinh ngạc.
Mộ Dung Ngôn còn có năng lực này? Sao không nói sớm?
Nhưng không đợi tôi nói tiếp, lão yêu bà bị đánh gục trên mặt đất đã đứng dậy.
Bà ta vẫn bị che khuất trong áo choàng đen, miệng không ngừng nói "Chết tiệt, chết tiệt", trông rất tức giận.
Hơn nữa bây giờ tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng, trong cơ thể của bà ta đang tỏa ra một luồng hơi thở rất đáng sợ.
Sau khi đứng dậy, lão yêu bà lại đối mặt với chúng tôi, bà ta chợt nhớ tới điều gì đó, khàn giọng nói: “Cô là ai, tại sao lại xen vào chuyện của tôi!”
Rõ ràng, những lời này là nói với Mộ Dung Ngôn.
Nhưng Mộ Dung Ngôn chỉ liếc mắt nhìn lão yêu bà, hừ lạnh một tiếng: "Bà không có tư cách biết tôi là ai! Về sau tự giải quyết cho tốt, đừng để tôi gặp lại."
Nói xong, Mộ Dung Ngôn giơ tay.