"Bùm" một tiếng, một luồng âm lực tràn ra ngoài.
Cách đó không xa lão yêu bà lập tức hét lên một tiếng, thân thể lập tức nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một màn sương đen...
Thấy cảnh này, tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Mộ Dung Ngôn vẫn là Mộ Dung Ngôn, tu vi này, đạo hạnh này rốt cuộc là mạnh bao nhiêu đây?
Lão yêu bà đánh chúng tôi đến mức không có sức đánh trả, vậy mà bây giờ cứ như thế đã bị Mộ Dung Ngôn tùy tiện vung tay diệt trừ.
Với công lực này, thật khó để tưởng tượng ra Mộ Dung Ngôn mạnh đến mức nào.
Tất nhiên, điều này cũng có thể lý giải.
Chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật 300 tuổi của Mộ Dung Ngôn, nói cách khác, Mộ Dung Ngôn đã tu luyện được 300 năm.
Ba trăm năm đạo hạnh, đương nhiên không thể dùng lẽ thường mà đo lường.
Với sự biến mất của lão yêu bà, loại áp lực khiến lòng người khiếp sợ ở xung quanh bà ta cũng nhanh chóng biến mất, cảm giác áp lực trong trấn cũng dần biến mất.
Khí lạnh phát ra từ người Mộ Dung Ngôn cũng nhanh chóng lắng xuống, không còn lạnh như băng nữa.
Nhìn xung quanh đã trở lại yên tĩnh, tôi có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Tuy rằng miệng của Mộ Dung Ngôn có chút độc địa, nhưng cô vợ quỷ này thật sự rất tốt, rất đáng tin cậy.
Hít một hơi thật trùng, tôi cảm ơn Mộ Dung Ngôn: "Cảm.. cảm ơn cô!"
“Cảm ơn cái gì?” Mộ Dung Ngôn đột nhiên cười, hỏi ngược lại.
“Nếu cô không ra tay, có thể đêm nay tất cả chúng tôi đều phải chết ở đây!” Tôi nói với một chút xấu hổ và chua xót.
Mộ Dung Ngôn khẽ gật đầu, nói: "Được rồi, vậy anh nên nhớ kỹ anh nợ tôi bao nhiêu cái mạng, đợi sau này trả lại cho tôi!"
"Trả, trả như thế nào?"
"Chuyện đó để nói sau! Bây giờ ở đây an toàn rồi, tôi cũng nên đi."
Nói xong, Mộ Dung Ngôn dùng hai tay kết ấn, chuẩn bị cởi bỏ linh ấn.
Nhưng trước khi niệm chú, Mộ Dung Ngôn đột nhiên nói với tôi: “Đúng rồi, tra nam, nếu bạn của anh chưa nhìn thấy tôi, vậy thì đừng nói cho họ biết về tôi, làm như vậy thì họ sẽ an toàn hơn…”
Nói xong, không đợi tôi phản ứng, Mộ Dung Ngôn đã chắp hai tay lại, lập tức nói: “Giải!"
Lời vừa dứt, tôi cảm thấy hình vẽ âm dương trên cánh tay của mình hơi nóng lên.
Ngay sau đó, Mộ Dung Ngôn ở trước mặt tôi vặn vẹo rồi tiêu tán nhanh như gió.
Trong nháy mắt đã hóa thành một làn sương trắng rồi biến mất.
Lúc này hình vẽ âm dương trên cánh tay của tôi đã trở lại thành ấn ký đen như trước, khu vực xung quanh cũng trở lại yên tĩnh.
Hít một hơi thật trùng để bình tĩnh lại, sau đó tôi quay đầu lại nhìn Phong ca, Dương Tuyết và những người khác.
"Được rồi, lão yêu bà đã bị xử lý, mọi người mở mắt ra đi!"
Lời vừa dứt, mọi người lần lượt mở mắt ra.
Ngay khi vừa mở mắt, họ bắt đầu nhìn xung quanh.
Thấy lão yêu bà thật sự biến mất, chung quanh đã yên tĩnh trở lại, họ không khỏi kinh ngạc và thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó lại tỏ ra nghi ngờ, Phong ca dẫn đầu hỏi tôi: "Nhóc con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi cậu đang nói chuyện với ai? Làm sao cậu lại thoát được lão yêu bà đó?"
Trong khi Phong ca hỏi, Dương Tuyết cũng mở to mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ, trong lòng cô ấy chắc hẳn cũng đang nghĩ như vậy.
Chỉ có Tiểu Mạn và Vu Na là không để ý đến những chuyện này, hiện tại nhìn thấy lão yêu bà đã biến mất, nguy hiểm được giải trừ, bọn họ vui mừng khôn xiết, ôm nhau khóc vì sung sướng.
Tôi nghe thấy những câu hỏi này liền ngẩn người tại chỗ.
Sao tôi dám tùy tiện tiết lộ thông tin của Mộ Dung Ngôn?
Nhưng vừa rồi mặc dù bọn họ không nhìn thấy, nhưng lại nghe được một ít tin tức.
Tôi muốn che giấu việc này là hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng nếu tôi không nói gì thì cũng khó giải thích.
Cân nhắc một hồi, tôi nảy ra một ý, cười khổ nói: “Bảo gia tiên…”
**************
Bảo gia tiên, tức là "Địa tiên" giữ bình yên cho gia đình.
Nó không phổ biến ở miền Nam của chúng tôi, nhưng không phải là hiếm ở vùng Đông Bắc.
Ngay cả trong thời đại này, nhiều ngôi làng ở miền núi vùng Đông Bắc và các trấn nhỏ vẫn có người cung phụng bài vị của Bảo gia tiên, thậm chí còn lập cả đền thờ.
Cái gọi là Địa tiên hay Tiên gia này cũng không phải là Thần Phật mà chúng ta quen thuộc, mà là những dã tiên và yêu thú trong núi.
Ở phía Đông Bắc, Bảo gia tiên lấy năm vị đại tiên làm chủ gồm Hồ tiên (Hồ ly), Hoàng tiên (Chồn), Bạch tiên (Nhím), Liễu tiên (Rắn) và Hôi tiên (Chuột) , năm loài động vật thường thấy.
Trước đây nghe sư phụ giải thích, do phong tục và văn hóa địa phương, con người và những loài động vật này đã chung sống với nhau, dần dần trở thành mối quan hệ cộng sinh.
Theo việc phát triển của mối quan hệ này ngày càng trùng sắc, một số ít động vật đã trở nên có linh tính. Chúng liền xuống núi để tích đức và giúp đỡ người dân sống ở xung quanh núi rừng.