Lúc này, tôi liếc nhìn Độc đạo trưởng một cái.
Phát hiện Độc đạo trưởng đang cau mày, cho nên tôi định hỏi thử một câu: “Độc tiền bối, có phải, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?”
Tôi hỏi rất mơ hồ, nhưng Độc đạo trưởng lại nghe hiểu.
Ông ấy khẽ gật đầu với tôi: “Tôi không dám xác định, nhưng nhất định là có chuyện!”
Nghe đến đó, sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
Khá lắm, chuyện này quả nhiên không được bình thường.
Tuy rằng tôi không biết Độc đạo trưởng đã phát hiện ra cái gì, nhưng trong đó tất có vấn đề, hơn nữa còn liên quan đến một chuyện mà người thường không thể giải quyết nổi.
Chỉ là hai mẹ con kia đang ở đây nên Độc đạo trưởng không tiện nói rõ ràng.
Phong Tuyết Hàn cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của hai người chúng tôi, sắc mặt cậu ta cũng trầm xuống.
Cậu ta không hỏi nhiều, mau chóng đi thu dọn đồ đạc trong phòng.
Tuy rằng trong lòng tôi vẫn chưa nắm rõ tình huống, nhưng chuyện đã xảy ra, đương nhiên không thể mặc kệ nó.
Cho nên tôi nói với Độc đạo trưởng: “Độc tiền bối, con về đổi đôi giày, ông đợi con một chút.”
Độc đạo trưởng gật đầu, không nói gì.
Sau đó, tôi chạy vội về hướng cửa hàng của mình.
Sau khi về nhà, tôi mau chóng thay giày, thắp cho Mộ Dung Ngôn một nén nhang rồi lập tức quay lại Bách Thảo Đường.
Trong lúc chờ đợi, Độc đạo trưởng đã chuẩn bị xong xuôi, tôi vừa quay lại, chúng tôi lập tức đi theo hướng của đôi mẹ con kia về nhà của họ.
Hai mẹ con này còn ngại ngùng, bảo chúng tôi quá khách khí, còn nói chúng tôi là những thầy thuốc có tấm lòng bồ tát.
Trời đã tối, còn quan tâm tới sức khỏe của bọn họ, tới tận nhà họ để điều tra nguyên nhân, lại còn không thu thêm tiền…
Nhưng tôi biết rõ, đây chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Nhất định là Độc đạo trưởng đã phát hiện ra điều gì đó, hơn nữa còn liên quan tới một số đồ vật không sạch sẽ, chứ không đơn giản chỉ muốn tìm nguyên nhân của chất độc.
Nếu không ông ấy sẽ không gấp như vậy, cũng sẽ không vội vã lên đường, hơn nữa còn đi suốt đêm để theo họ trở về.
Cho nên, nhân lúc hai mẹ con nhà kia không chú ý, tôi nói nhỏ với Phong Tuyết Hàn đang ở bên cạnh: “Lão Phong, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Phong Tuyết Hàn nghe tôi hỏi, liếc vội hai người đi trước, rồi nói thầm với tôi: “Sư phụ nói, bà lão này bị người ta hạ Miêu cổ (một loài thuật chú làm hại người khác của người Miêu)…”
**************
Tuy đã đoán ra bà lão này gặp phải chuyện gì, nhưng e rằng chuyện này không phải là chuyện nhỏ nhặt bình thường, hơn nữa rất có khả năng còn liên quan đến những đồ vật không sạch sẽ.
Nếu không Độc đạo trưởng cũng không lo lắng như thế, hơn nữa còn đi làm việc suốt đêm.
Điều khiến tôi không thể ngờ tới là, bà lão này thế mà lại trúng phải Miêu cổ.
Nói cách khác, những rắc rối mà bà lão này gặp phải còn khó giải quyết hơn cả những thứ đồ không sạch sẽ.
Bởi vì kẻ sử dụng Miêu cổ đều là người, chứ không phải là quỷ.
Hiển nhiên là bà lão này đã bị người ta nhắm tới, âm thần đầu độc.
Nếu không gặp được chúng tôi, cho dù bà lão này có chết, cũng không ai có thể tìm ra được nguyên nhân.
Rốt cuộc thì thủ đoạn hạ Miêu cổ này cũng không đơn giản như ngộ độc thông thường, hay là thả ra một con trùng thôi đâu.
Bởi vì đa số những người nuôi cổ mà tôi biết đều là những đạo sĩ có đạo hạnh và pháp thuật cao thâm.
Phải biết rằng Miêu cổ này đã tồn tại từ thời cổ đại, trong giới này còn có rất nhiều người có địa vị cao, hơn nữa cổ độc của mỗi người lại khác nhau.
Người xưa sợ cổ, họ thường dùng từ “Vu cổ” để miêu tả, coi đó là thứ không bình thường.
Trước kia, tôi từng nghe sư phụ nói qua, ông nói Miêu cổ không giống như thứ mà mọi người hay nghĩ tới, chỉ là việc nuôi con trùng đơn giản rồi âm thầm thả lên người người khác.
Trong thực tế thì không phải vậy, nếu tìm hiểu rõ ràng căn cứ gốc gác của thuật Miêu cổ này, kỳ thật nó còn là một nhánh của Đạo gia chúng tôi.
Bởi vì nguyên nhân địa lý và điều kiện sinh hoạt của từng địa phương, họ dần dần đi lệch khỏi quỹ đạo tín ngưỡng và thủ pháp làm phép của Đạo gia chính thống, cuối cùng dần dần trộn lẫn với thuật nuôi trùng, hình thành nên tộc người Miêu Cương bao gồm các pháp sư chuyên nuôi cấy trùng có độc để làm cổ.
Sau này, thông qua một số phương pháp đặc biệt thậm chí là các biện pháp tâm linh, những pháp sư người Miêu có thể điều khiển được trùng, âm thầm giết chết người.
Thời xưa, rất nhiều vụ nhuốm máu trong chốn cung cấm đều có lưu lại dấu vết của Miêu cổ.
Người trong hoàng thất đều sinh ra ác cảm cho nên đã nghiêm khắc chỉ trích, còn cho đây là thứ tà ma.
Bởi vì thuật Miêu cổ và thuật pháp chính thống của Đạo môn không hợp nhau, chúng quá khác biệt, mà hầu hết thuật Miêu cổ dùng cho việc làm hại người khác, cho nên Miêu cổ thường xuyên bị bài xích.