Thi Muội (Dịch Full)

Chương 296

Chương 296 Chương 296

Bởi vậy, hầu hết những người sử dụng thuật Miêu cổ đều bị gọi là yêu nhân, tà giáo.

Cho dù tới tận thời hiện đại, mặc dù Miêu cổ đã trở thành một môn phái riêng, nhưng vẫn có những người nuôi cổ làm việc thiện tích đức ở một nơi nào đó, để giữ gìn sự bình an cho một vùng, và họ cũng được người dân sống quanh vùng đó yêu quý sùng bái, dần dần họ cũng thẳng thắn đối mặt với huyết mạch Miêu cổ của mình.

Ví dụ như Miêu Vương, Miêu Nữ nổi danh trong vùng, thậm chí họ còn được chùa miếu thờ phụng.

Nhưng tới chỗ của chúng tôi, tình hình lại khác.

Bởi vì tín ngưỡng khác nhau. Phạm vi thế lực cũng khác nhau. Cho nên hai bên gặp nhau, vẫn sẽ đối đầu rất gay gắt.

Hơn nữa tình huống trước mắt, có người nào đó đã sử dụng Miêu cổ trong phạm vi thế lực của chúng tôi, đã thế còn hạ độc lên một bà lão bình thường.

Dù đứng trên góc độ của Đạo gia hay đứng trên góc độ của một người bình thường, chúng tôi đều có lý do để đến gặp người này.

Sau một hồi ngạc nhiên ngắn ngủi, tôi không khỏi lộ ra vẻ mặt tò mò.

Trước kia tôi có nghe qua, chỉ biết Miêu cổ kỳ quái và thần kỳ, cổ trùng hung ác mang chất độc cực mạnh, nhưng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Lần này tôi có thể đi theo Độc đạo trưởng trải nghiệm một chú, trong lòng tôi có chút chờ mong.

Nhưng như đã nói, kẻ lần này chúng tôi đối mặt, rất có khả năm chẳng phải dạng hiền lành tử tế gì.

Có lẽ cũng giống như các thành viên trong tổ chức Mắt Quỷ, họ là một yêu đạo của Vu Môn, những người này còn khó đối phó hơn cả lệ quỷ.

Sau đó, tôi và Phong Tuyết Hàn đi ở phía sau tán gẫu vài câu, chủ yếu là mấy chuyện có liên quan đến vu cổ.

Phong Tuyết Hàn đã cùng Độc đạo trưởng phiêu bạt giang hồ nhiều năm, đương nhiên cậu ta cũng có một chút kiến thức về nguồn gốc của Miêu cổ - Miêu Cương.

Nhưng trong quá khứ, những nơi mà họ đi qua chưa từng gặp phải rắc rối gì, hơn nữa họ còn từng tới Phượng Hoàng cổ thành để xem biểu diễn, cho nên Lão Phong cũng không thể nói ra được nguyên nhân.

Thấy tôi không thể hỏi ra tin tức gì quan trọng, Độc đạo trưởng cũng không thèm nói gì, chúng tôi cũng chỉ đành im lặng, tập trung đi đường.

Bà lão và người đàn ông trung niên đều mang họ Phùng, nhà ở tại Phùng gia câu, cách thị trấn của chúng tôi năm dặm.

Nơi đây không lớn, có ba mươi bốn mươi gia đình, hầu hết đều kiếm sống bằng nghề nông.

Ở một ngôi làng miền núi xa xôi như vậy, đột nhiên xuất hiện dấu tích của Miêu Cổ, thật kiến người ta nghi ngờ.

Bởi vì trời mưa, đường lên núi không dễ đi chút nào.

Hơn nữa, có một bà lão ở bên cạnh, cho nên tốc độ đi đường của chúng tôi cũng chậm lại.

Khi chúng tôi tới Phùng gia câu, đã là mười một giờ tối.

Người nhà quê đều ngủ rất sớm, lúc này đã khuya, trong làng đã tối om, không có một chút ánh sáng nào, có vẻ vô cùng tĩnh lặng.

Bên cạnh đó, ngôi làng còn nằm gần khe suối, vì vậy nó cũng sẽ có vẻ hơi lạnh.

Lúc tôi đang mải mê nhìn xung quanh, Độc đạo trưởng đang đi ở phía trước bỗng lên tiếng hỏi: “Bà chị này, làng của các người cũng yên tĩnh quá rồi, không có ai nuôi chó sao?”

Vừa nghe thấy câu này, trong lòng tôi phát ra một tiếng “Lộp bộp”.

Đúng vậy! Chúng tôi đã đi tới cổng làng rồi, sao một tiếng chó sủa cũng chưa nghe thấy?

Nếu ở thành phố hay thị trấn thì chẳng nói làm gì, chó cảnh đều được yêu chiều như ông lớn trong nhà, đừng nói là sủa, trừ khi ăn cơm, còn những lúc ra ngoài đi dạo, hay nằm trong ổ nó còn chả buồn động đậy.

Phải biết rằng nơi này chính là ở nông thôn, ở thôn quê, vì để phòng trộm, hầu như nhà nào cũng có thói quen nuôi chó.

Chúng đều là loại chó nhà khá lanh lợi và dễ nuôi, tuy rằng loài này không ưa nhìn, đầu thì nhỏ và cũng không được thông minh cho lắm.

Nhưng giống chó nhà này lại có tính cảnh giác rất cao, chỉ cần ngửi thấy mùi người lạ sẽ sủa lên, rất phù hợp để canh trộm.

Ngoại trừ người đàn ông trung niên và bà lão, ba người chúng tôi đều là người lạ.

Cả ba chúng tôi đã đứng ở ngoài cổng làng rồi, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng chó sủa, thật là kỳ lạ.

Chẳng lẽ ở trong làng này, mấy chục hộ dân, mà chẳng có nhà nào nuôi chó?

Nghĩ đến đây, tôi nhìn về phía người đàn ông trung niên và bà lão đang đi ở đằng trước.

Không đợi bà lão mở miệng, người đàn ông trung niên kia đã thở dài: “Đừng nhắc đến chó nữa, mấy ngày trước trong làng chúng tôi nhất định là bị trộm ghé thăm. Hơn hai mươi mấy con chó trong làng đều đã chết hết, một con cũng không thoát nổi, năm con chó vàng nhà tôi nuôi cũng bị người ta giết cả rồi!”

“Chết? Hơn hai mươi con đều chết sạch?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Bà lão cũng rất phẫn nộ, nói tiếp: “Còn không phải sao, một con cũng không sống nổi. Trưởng làng nói có khả năng lũ chó bị người ta hạ độc, không ai dám ăn, đành ném hết vào hầm khí sinh học để làm chất dinh dưỡng!”

Bình Luận (0)
Comment