Nghe đến đây, tất cả chúng tôi đều bất giác nhíu mày, đây là một điểm đáng nghi ngờ.
Nhưng bởi vì không có được nhiều manh mối, chúng tôi cũng không tiếp tục dò hỏi nữa, chỉ yên lặng ghi nhớ, sau đó tiếp tục đi theo hai người họ vào trong làng.
Điều kỳ lạ là, chúng tôi càng đi trùng vào trong làng, không khí xung quanh càng lạnh, thậm chí thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi qua.
Phong Tuyết Hàn nói nhỏ với tôi: “Làng này có quỷ, cậu cẩn thận một chút!”
Sắc mặt tôi trầm xuống, gật gật đầu, cảnh giác nhìn bốn phía.
Nhưng ngoại trừ những cơn gió lạnh ra, tôi cũng chưa thấy thứ đồ dơ bẩn nào.
Mà lúc này, chúng tôi cũng đã tới nhà của bà lão và người đàn ông trung niên nọ.
Đó là một ngôi nhà đất cũ, đã có chút hư hại.
Đi vào trong sân, tôi nhìn quanh một lượt, không có gì đáng ngờ, cho nên chúng tôi chuẩn bị đi vào nhà.
Chúng tôi vừa bước tới cửa, sắc mặt của Độc đạo trưởng lại đột nhiên thay đổi.
Trong nháy mắt, đột nhiên ông ấy túm chặt lấy người đàn ông trung niên đang định mở cửa, sau đó vội nói: “Đừng nhúc nhích!”
Giọng nói của ông ấy vừa trầm vừa nghiêm túc, bỗng nhiên nghe Độc đạo trưởng nói như vậy khiến chúng tôi đều ngây người, nhưng tất cả đều đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
“Độc tiền bối, có, có chuyện gì vậy?” Tôi nghi ngờ hỏi, không dám di chuyển dù là một bước
Độc đạo trưởng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vị trí trước mặt, rồi nói: “Các người nhìn kỹ xem, phía dưới mái hiên có thứ gì…”
**********
Đột nhiên nghe thấy lời nhắc nhở của Độc đạo trưởng làm cho chúng tôi đều không phản ứng kịp.
Nhưng tôi chưa kịp nói chuyện, Độc đạo trưởng đã nhắc chúng tôi nhìn lên mái hiên.
Lúc đó tôi có hơi thắc mắc, Độc đạo trưởng kêu chúng tôi nhìn lên mái hiên để làm gì?
Nhưng Độc đạo trưởng đã nói như vậy, tôi hơi nghi ngờ khẽ nâng đèn pin trong tay lên chiếu vào phía mái hiên.
Nhưng chỉ mới chiếu một cái, tất cả chúng tôi đều biến sắc.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, bên dưới mái hiên, lít nha lít nhít không biết có bao nhiêu cổ trùng thân mềm màu đỏ.
Đám cổ trùng kia giống như những con sâu bọ, có chút to hơn bình thường, đều có màu đỏ hoặc đỏ sẫm.
Lúc này bọn chúng đều đang bò dưới mái hiên, không ngừng lúc nhúc.
Xà nhà, mái ngói, vách tường, tầng tầng lớp lớp quấn vào một chỗ.
Càng kinh khủng hơn là chúng vẫn đang ngọ nguậy, chen chúc nhau, cảnh tượng này làm cho người thấy đều nổi gai ốc, dựng hết tóc gáy.
Thật khiến cho người ta buồn nôn, thật đáng sợ.
Sao phía dưới xà nhà này lại có nhiều trùng như vậy, còn là loại trùng màu đỏ không biết tên.
Nhưng rất rõ ràng thứ trùng màu đỏ này chính là thứ trước đây đã bị bà lão kia nôn ra.
Rất có khả năng, trước đó bà lão đã bị đám trùng này lây nhiễm bệnh ở đây. Sống trong thân thể cho nên mới xuất hiện tình trạng nôn mửa.
Dĩ nhiên không loại bỏ có người cố ý nuôi trùng ở đây, cố ý muốn hại người trong nhà này.
Trong lúc tôi đang kinh ngạc nhìn hết thảy những thứ ở trước mắt, bà lão và người đàn ông trung niên kia đã “ọe” một tiếng, cả người liên tục lùi về phía sau.
Bà lão sợ hãi tới mức suýt chút nữa thì ngất đi, người đàn ông trung niên lại càng sợ hãi hơn: “Trùng, có trùng, nhà của tôi, sao nhà của tôi lại có nhiều trùng như vậy?”
Bà lão được tôi đỡ lấy, sắc mặt đã trắng bệch.
Lúc này cũng bật khóc: “Là tên trời đánh nào, thả nhiều trùng vào trong nhà của tôi như vậy, nhà tôi đã chọc ghẹo đến ai, sao lại muốn hại nhà tôi như vậy !”
Độc đạo trưởng nhìn thấy bà lão bắt đầu kêu khóc, thì nói: “Chị à, trước tiên khoan hãy khóc, giải quyết mọi chuyện cho xong đã!”
Bà lão nghe vậy chỉ đành che miệng khe khẽ thút thít.
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt chua xót: “Nhiều, nhiều trùng như vậy, nhà tôi, về sau nhà của tôi còn có thể ở sao!”
Độc đạo trưởng vỗ vào vai người đàn ông trung niên: “Nếu hôm nay chúng tôi đã đến đây, thì sẽ giải quyết vấn đề này, bây giờ các người đứng đợi ở bên ngoài, đưa chìa khóa cho tôi, chúng tôi đi vào xem xét tình hình trước.”
Lúc này người đàn ông trung niên cũng không có chủ kiến, nghe Độc đạo trưởng nói như vậy cũng chỉ biết “Ừ” rồi giao chìa khóa cho Độc đạo trưởng.
Độc đạo trưởng nhận chìa khóa cũng không nhiều lời, căn bản không để ý đến đám trùng kia, che dù, bước đến bên cạnh cửa sau đó cầm đèn pin ở trên tay trực tiếp đi vào bên trong.
Tôi và Phong Tuyết Hàn nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà gật đầu, cũng mở ra dù che mưa nhanh chóng theo vào.
Mặc dù trên đầu đầy những con trùng màu đỏ kỳ dị, nhưng sự tò mò đã làm chúng tôi càng muốn tìm tòi nghiên cứu.
Khi soi đèn pin vào phòng, chúng tôi cảm thấy tê dại toàn thân, nổi da gà từng lớp, lòng bàn chân tê buốt.
Bởi vì chúng tôi phát hiện, căn nhà này đã biến thành một ổ trùng.
Nhìn xung quanh, cả căn phòng đầy những con trùng màu đỏ, chúng không ngừng luồn lách trong mọi ngóc ngách của căn nhà.