Sàn nhà, vách tường, đồ đạc, nóc nhà, có ở khắp nơi.
Bởi vì có rất nhiều trùng, không ngừng ngọ nguậy, còn phát ra tiếng “xì xì” yếu ớt, phía trên nóc nhà thi thoảng còn có trùng rơi xuống, va vào cây dù che mưa phát ra âm thanh “lộp bộp”.
Âm thanh khiến người nghe sợ hãi, cảm giác vô cùng buồn nôn, không thoải mái, giống như tiếng móng tay cào vào thủy tinh vậy, vô cùng kinh khủng.
Tôi và Phong Tuyết Hàn cả người đều cứng đơ, nhưng Độc đạo trưởng lại hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là sử dụng yêu cổ hại người, nếu người của nhà họ Phùng không đến cửa hàng của chúng ta, thì đêm nay hai người họ không ai có thể sống sót.”
Nói xong, Độc đạo trưởng vô cùng tức giận đi về phía trước, sau đó đẩy mạnh cửa phòng.
Sau khi mở cửa phòng, lấy đèn pin chiếu vào, một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi đã hiện ra.
Trong phòng có rất nhiều trùng.
Trùng dày hơn mười đến hai mươi centimet chất thành đống dưới sàn, khi soi đèn pin vào giường thì phát hiện trên giường đã trở thành ổ của trùng.
Tầng tầng lớp lớp trùng xếp chồng lên nhau.
Bọn chúng không ngừng ngoe nguẩy, trèo lên nhau, cảnh tượng đó vô cùng khó quên, vô cùng kinh dị.
Tôi và Phong Tuyết Hàn đều sững người, nhiều trùng như vậy thật là kinh khủng.
Độc đạo trưởng nhíu mày thật chặt: “Nhiều trùng như vậy, ắt hẳn không phải tự nhiên mà xuất hiện, nhất định có người đang điều khiển!”
“Điều khiển?!” Phong Tuyết Hàn hỏi lại.
“Đúng vậy! Chỗ lợi hại của Vu cổ Miêu cương chính là ở chỗ này. Ngoài sự lợi hại của cổ trùng thì thứ lợi hại hơn chính là thủ đoạn điều khiển từ xa, nhưng trước mắt đạo hạnh của yêu nhân này không đủ, không biết trong phòng không có người, chỉ biết thả vô số trùng vào trong phòng!” Độc đạo trưởng phân tích.
Ở phương diện này, tôi và Phong Tuyết Hàn biết rất ít.
Hiện tại chỉ có thể nghe theo Độc đạo trưởng an bài. Ông ấy nói thế nào thì làm theo như thế đó.
Cho nên tôi trực tiếp nói: “Độc tiền bối, ông nói đi, bây giờ chúng ta phải làm gì! Yêu nhân này quá độc ác rồi, điều khiển nhiều trùng như vậy!”
Độc đạo trưởng nhìn căn phòng mấy lần, sau đó mở miệng nói: “Ở đây không có đầu mối nào, chúng ta rút lui ra ngoài trước đã!”
Gặp được một màn như vậy, bây giờ một chút tò mò cũng biến mất rồi, tôi đã muốn rời khỏi căn phòng đầy trùng này từ lâu.
Lúc này nghe thấy Độc đạo trưởng nói như vậy, tôi cũng không muốn ở lại.
Tôi và Phong Tuyết Hàn quay người lại, lập tức muốn rời đi.
Nhưng trùng trong căn phòng này quá nhiều, tôi không thể nhìn thấy tình hình phía sau.
Kết quả là khi hai chúng tôi quay lại, chúng tôi đã vô tình giẫm phải một vài con trùng.
Chỉ nghe mấy tiếng “chi chi”, mấy con trùng bị chúng tôi dẫm chết ở dưới chân đã chảy ra một chất lỏng màu đen.
Tôi và Phong Tuyết Hàn cũng không coi trông việc này, ở đây nhiều trùng như vậy giẫm chết thì giẫm chết, có cái gì to tát đâu.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một điều khủng khiếp đã xuất hiện.
Chúng tôi rất ngạc nhiên khi thấy những con trùng đang di chuyển chậm chạp vậy mà lúc này lại náo động lên, điên cuồng ngọ nguậy giống như được tiêm máu gà vậy.
Âm thanh “chi chi” yếu ớt trong chớp mắt đã trở nên lớn hơn.
Đám trùng ở trên đầu không ngừng rơi xuống phát ra những tiếng “bình bịch” vào chiếc dù che mưa.
Quan trọng hơn chính là, đám trùng kia trừ việc trở nên nóng nảy hơn thì tất cả đều bò về phương hướng của ba người chúng tôi.
Nhìn thấy điều này, tôi và Phong Tuyết Hàn đều cả kinh.
Không đợi hai chúng tôi có phản ứng, Độc đạo trưởng ở sau lưng đã quát to một tiếng: “Đứng ngây ra đó làm gì! Chạy mau!”
Vừa nói ra lời này, Độc đạo trưởng đã kéo tôi và Phong Tuyết Hàn chạy ra khỏi nhà.
Kết quả vừa chạy được hai bước, cánh cửa vốn đang mở đã đóng sầm lại.
Sau đó chúng tôi đã nhìn thấy đám trùng dày đặc đang nhanh chóng phủ đầy cánh cửa, bịt kín lại.
Ngoài ra, đống trùng chất cao nửa mét ở trên giường đã đổ sập xuống.
Vô số trùng đổ xuống, kéo theo những con trùng ở xung quanh, bắt đầu điên cuồng bò về phía ba chúng tôi…
***********
Nhìn những con trùng màu đỏ bò dày đặc trước mặt, cả ba chúng tôi đều trợn tròn mắt, thậm chí còn tỏ ra hoảng sợ.
Nhưng Độc đạo trưởng lại hét lớn một tiếng: “Chạy ra ngoài, đừng để bị mắc kẹt để chết ở nơi này!”
Nói xong, Độc đạo trưởng dẫn đầu, hướng về phía cánh cửa mà chạy.
Tôi và Phong Tuyết Hàn cũng không dám chậm trễ, tuy rằng có chút hoảng sợ, nhưng chúng tôi vẫn vội vàng đuổi theo.
Lúc này, trên cánh cửa nhà đã phủ đầy trùng, lũ trùng xung quanh không ngừng tiến về phía chúng tôi, tình cảnh này thật nguy hiểm.
Mặc dù vậy, Độc đạo trưởng cũng không sợ hãi chút nào, khi đến gần cửa, Độc đạo trưởng đột nhiên giơ chân đá một cái.
Tôi chỉ kịp nghe thấy một tiếng “Loảng xoảng”, cánh cửa đã bị Độc đạo trưởng đá văng ra ngoài.
Mà những con trùng đó đã rơi xuống chân của Độc đạo trưởng càng ngày càng nhiều hơn.