Khi những con trùng này tiếp xúc với chân của Độc đạo trưởng, chúng lập tức há mồm bắt đầu cắn xé ống quần của Độc đạo trưởng.
Độc đạo trưởng không có thời gian để ý tới lũ trùng, ông ấy quát lên một tiếng “Chạy”, ngay sau đó cơ thể của ông chợt lóe lên, lao thẳng ra khỏi căn nhà.
Tôi và Phong Tuyết Hàn liên tục sử dụng dù che mưa để ngăn chặn những con trùng đang rơi xuống đầu, sau đó chúng tôi cũng nhanh chóng lao ra ngoài.
Ở ngoài sân, dì Phùng và anh Phùng đang đứng đó đợi, thấy chúng tôi đi ra, lũ trùng trong nhà cũng không ngừng bò ra ngoài, họ sợ hãi trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Độc đạo trưởng liên tục tóm lũ trùng trên đùi mình vứt đi, sau đó dẫm chết chúng.
Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng đám trùng đó rất lợi hại, quần dài của Độc đạo trưởng đã bị cắn thủng vài lỗ, cũng may ông ấy không bị thương đến da.
Còn lũ trùng trong nhà, mặc dù chúng cũng ngoe nguẩy không yên, nhưng thật kỳ lạ là không có con nào bò ra khỏi nhà.
“Sư phụ, sư phụ không bị sao chứ?” Phong Tuyết Hàn lo lắng hỏi.
Độc đạo trưởng nhìn vào tầng tầng lớp lớp lũ trùng bò ngổn ngang trong nhà, sau đó nói: “Không sao, bây giờ chúng tôi phải đi tìm người thả trùng, nếu không chuyện này sẽ hỏng mất!”
Người đàn ông trung niên và bà lão đứng ở bên cạnh nghe được lời nói của Độc đạo trưởng đều sửng sốt.
Dì Phùng nghi ngờ hỏi: “Thầy thuốc, ông nói lũ trùng này là do người thả?”
Độc đạo trưởng trịnh trọng gật đầu một cái, sau đó ông ấy nói với dì Phùng: “Không sai, lũ trùng này là do người ta cố ý thả vào.”
Dì Phùng và anh Phùng nghe được lời này, có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Người, có người thả?” Người đàn ông trung niên không xác định được, nên đã kinh ngạc và hoài nghi.
Lúc này Dì Phùng có vẻ rất kích động: “Cái đồ trời đánh, vì sao lại muốn hại hai mẹ con chúng tôi…”
Độc đạo trưởng lên tiếng, ngắt lời bà ấy: “Các người ngẫm lại cho cẩn thận, gần đây có đắc tội người nào không?”
Anh Phùng im lặng một lúc, ngay sau ông ta tỏ vẻ chua xót, mở miệng nói: “Chúng tôi đều là nông dân chân chất thật thà, cũng không đắc tội với ai!”
Thấy anh Phùng và dì Phùng không cung cấp được thông tin gì, tôi quay sang nói với Độc đạo trưởng: “Độc tiền bối, không có manh mối gì, ông còn biện pháp nào khác để tìm được người nọ không?”
Độc đạo trưởng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi cũng không có cách nào cả, chỉ có thể nhìn chung quanh xem có tìm ra được manh mối gì không!”
Nghe Độc đạo trưởng nói vậy, trước mắt cũng chỉ có thể làm như thế, tôi định đi xung quanh xem xét một lượt.
Bởi vì người thả trùng muốn giết hai mẹ con họ Phùng, cho nên dì Phùng và anh Phùng cũng đi theo chúng tôi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. (Ý là làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường xảy ra.)
Sau khi nghỉ ngơi trong sân một lúc, chúng tôi xoay người và rời khỏi sân.
Chúng tôi đi dạo quanh nhà một vòng để xem có thể tìm ra manh mối gì hay không.
Nhưng sau khi đi được một vòng, chẳng tìm ra chỗ gì khác biệt, nên chúng tôi định đi xem chỗ khác.
Nhưng ngay lúc này, Phong Tuyết Hàn lại đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, dùng đèn pin soi xuống đất và quan sát cẩn thận.
Tôi thấy Phong Tuyết Hàn ngồi xổm xuống thì tò mò hỏi một tiếng: “Lão Phong, cậu xem cái gì đấy?”
Lúc này, Phong Tuyết Hàn xoay đầu lại: “Lão Đinh, sư phụ, mọi người mau tới đây nhìn xem…”
Vừa nghe Phong Tuyết Hàn lên tiếng, tôi và Độc đạo trưởng đều bất giác nhướng mày, chúng tôi sẽ phát hiện ra điều gì chăng?
Chúng tôi vội vàng đi qua, cũng ngồi xổm xuống.
Vừa nãy không để ý, giờ ngồi xổm xuống tôi mới thấy trên mặt đất có một vài đường hoa văn quanh co khúc khuỷu, giống với dấu vết mà lũ trùng bò qua để lại.
Nhìn thấy thứ này, Phong Tuyết Hàn hỏi: “Có phải những dấu vết này là do lũ trùng bò qua để lại không? Nếu đúng, chẳng phải chúng ta có thể thông qua những dấu vết này để tìm ra nguồn gốc của chúng?”
Trong lòng tôi “Lộp bộp” một tiếng, đây đúng là một cách hay.
Bằng cách này, chúng tôi có thể tìm thấy kẻ bí ẩn đã thả trùng vào nhà.
Độc đạo trưởng ngồi bên cạnh, sau khi cẩn thận so sánh, ông ấy cũng gật gật đầu: “Không sai, đây là dấu vết của lũ trùng để lại. Đi, chúng ta cứ lần theo những dấu vết này để tìm!”
Nói xong, chúng tôi bật đèn pin lên và bắt đầu tìm kiếm dọc theo những dấu vết không rõ ràng này.
Dì Phùng và anh Phùng tuy rằng đi theo chúng tôi, nhưng họ lại có vẻ nơm nớp lo sợ.
Chúng tôi đi dọc theo dấu vết đó, dần dần đi ra khỏi làng.
Anh Phùng nói cho chúng tôi biết, hướng chúng tôi đang đi bây giờ là hướng đi tới hầm khí sinh học ở bên rìa làng.
Cả ngày nay nghe nhắc tới hầm khí sinh học, khiến tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, toàn bộ số chó đã chết trong làng đều bị ném vào trong hầm khí sinh học để làm chất dinh dưỡng.