Nghe được lời này, tôi và Phong Tuyết Hàn đều ngay ngẩn cả người.
Đồng thời chúng tôi đều nhìn về phía Độc đạo trưởng! Lúc này chúng tôi đều đứng ở bên ngoài khí độc và giữ một khoảng cách an toàn.
“Độc tiền bối, bây giờ không đuổi theo sợ là sẽ không kịp!” Tôi nhìn về phía yêu nhân sắp chạy ra khỏi núi.
Độc đạo trưởng lại lộ ra một tia cười lạnh: “Nếu không để ông ta chạy trốn, làm sao chúng ta có thể tìm ra người liên hệ với ông ta?”
“Hả”. Độc tiền bối muốn thả dây dài câu cá lớn?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Đúng là gừng càng già càng cay, Độc đạo trưởng sớm đã nghĩ ra chiến lược này rồi, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của ông ấy.
“Yên nhân này chỉ là một người bình thường sống trong một ngôi làng nhỏ ở nông thôn, khoảng cách đến Miêu Cương còn xa đến ngàn dặm.”
“Khẳng định có người đã truyền dạy cho ông ta về thuật pháp của Miêu cổ, nếu chúng ta không tìm được người đó, cho dù không có tên trưởng làng này thì cũng sẽ có người thứ hai và người thứ ba …..” Độc đạo trưởng nhìn về phía khu rừng mà trưởng làng đã bỏ chạy.
Sau khi trưởng làng rời đi, những con trùng nằm rải rác xung quanh ở gần hầm khí sinh học cũng trở nên kích động một cách kỳ lạ, sau đó chết ngay tại chỗ.
Sau một thời gian, đám trùng ở xung quanh đều không có một con nào còn sống.
Độc đạo trưởng thấy tôi nhìn những con trùng đã chết trên mặt đất, nói: “Đừng lo lắng về những con trùng này nữa, trùng mẫu và người điều khiển đều không còn ở đây, qua một giờ nữa chúng sẽ tan đi.”
Nói xong , Độc đạo trưởng liền nhìn vè phía hai mẹ con nhà họ Phùng: “Hai người yên tâm, chúng tôi sẽ ra tay giúp đỡ hai người đến cùng. Hai người cũng đừng sợ trưởng làng và người nhà của ông ta, chỗ tôi có một lá bùa, hai người cứ lấy về mà dán ở trong nhà. Còn đây là danh thiếp của tôi, nếu có chuyện cấp bách thì cứ gọi điện cho tôi, sẽ không có ai dám động vào hai người!”
Nói xong, Độc đạo trường đã đưa bùa chú và danh thiếp cho anh Phùng.
Hai mẹ con nhà họ Phùng gia có chút thấp thỏm lo sợ.
Nhưng việc đã đến mức này, cho dù bọn họ không muốn đắc tội với trưởng làng, thì bây giờ cũng không thể làm gì được.
Anh Phùng cầm lấy danh thiếp và bùa chú, sau đó nói lời cảm ơn với chúng tôi như đang khóc tang.
Bởi vì chúng tôi còn có việc, Độc đạo trưởng đã kêu họ về trước.
Cũng kêu bọn họ đêm nay đừng đi vào trong nhà, chờ đến sáng mai rồi hãy vào.
Hai người họ đều gật đầu đồng ý, sau đó Độc đạo trưởng liền lấy ra la bàn phong thủy trong túi nhìn vài lần, trong miệng còn niệm vài câu, sau đó ông ấy nói với tôi và Phong Tuyết Hàn: “Thời gian cũng không còn nhiều lắm. Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đuổi theo ông ta!’’
Nói xong Độc đạo trưởng cũng không quan tân tới hai mẹ con nhà họ Phùng nữa mà mang theo tôi và Phong Tuyết Hàn nhanh chóng đi theo phương hướng của kim đồng hồ trên la bàn đang chỉ, đuổi theo vào bên trong rừng ……
***********
Dưới sự chỉ đường của Độc đạo trưởng , tôi và Phong Tuyết Hàn đã nhanh chóng đuổi theo phương hướng mà tên trưởng làng cổ sĩ kia bỏ trốn.
Dựa theo lời nói của Độc đạo trưởng, trước đó trưởng làng đã sớm âm thầm hạ chú thuật rồi.
Hơn nữa trưởng làng đã trúng một đạo chú xua tan bản mạng cổ trùng nếu không kịp thời tìm người hỗ trợ hoặc bổ sung bản mạng cổ trùng khác, thì kết cục của trưởng làng chỉ có thể là chết.
Hơn nữa cái chết này là loại chết trong đau đớn và khổ sở.
Bây giờ chúng tôi chỉ cần âm thầm đi theo tên này, nhất định sẽ tìm ra người liên hệ với ông ta.
Đến lúc đó chúng tôi sẽ bắt hết bọn họ.
Nếu không bắt hết được bọn họ thì ít nhất cũng sẽ hiểu thêm về cái gọi là “Thánh môn”.
Chẳng bao lâu sau, ba người chúng tôi đã đuổi theo vào trong núi.
Ngọn núi này khá rậm rạp, ngày thường hẻo lánh ít có dấu chân người, trừ những người sống trông thôn làng ở xung quanh gần đi vào để săn bắn động vật hoang dã và hái một ít thực vật làm thức ăn thì cơ hồ không có mấy người lui tới.
Lúc này đã là nửa đêm, đường trong rừng núi càng tối tăm không nhìn thấy rõ.
Cũng không thể dùng đèn pin chỉ có thể mở thiên nhãn để tăng tốc độ và cải thiện tầm nhìn.
Trưởng làng còn đang bị thương, vì vậy tốc độ của ông ta cũng không quá nhanh.
Mỗi khi chúng tôi gần đuổi kịp tên trưởng làng đều thả chậm bước chân để cho ông ta có thời gian chạy trốn, đồng thời cố gắng để không bị ông ta phát hiện.
Cứ như vậy, đối phương một bên chạy, chúng tôi một bên đuổi theo.
Ước chừng hơn hai tiếng rưỡi thì trưởng làng đã đi tới một thung lũng.
Mà thung lũng này cũng u ám dị thường, âm trầm, căn bản không có người nào đặt chân đến đây.
Nhưng trưởng làng đi tới đây trong lúc trời tối như vậy, hiển nhiên là có mục đích.