“Xem ra là sắp đến nơi rồi, mọi người cẩn thận!” Độc đạo trưởng mở miệng nói, đồng thời từ phía xa cẩn thận nhìn về phía trưởng làng.
Tôi và Phong Tuyết Hàn đều không nhiều lời mà chỉ nhỏ giọng nói một câu “vâng”.
Sau đó giữ khoảng cách, tiếp tục đi về phía trước thêm một đoạn.
Cuối cùng trưởng làng đi đến một con suối, mà phía trên cao của con suối có một cái hang tối.
Trưởng làng vừa tới nơi đã quỳ xuống.
Thấy hành động của trưởng làng, chúng tôi đều khẽ nhíu mày.
Cùng lúc đó, từ đằng xa, tôi nghe thấy trưởng làng đối diện với hang động, rất khó chịu nói: “Thiên, thiên sư, cứu, cứu tôi, tôi sắp chết rồi....”
Nói xong, trưởng làng liền quỳ lạy một cái về phía hang động.
Sau đó tiếp tục lặp lại câu nói trước đó và tiếp tục cúi đầu quỳ lạy vào hang động.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc này của ông ta thì người ở trong hang động này chính là người đứng sau màn.
Mà người sống ở nơi chim không thèm ỉa, âm trầm quỷ dị như vậy, khẳng định không phải là người tốt.
Chúng tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt kiếm gỗ đào, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng Độc đạo trưởng lại bảo chúng tôi đừng vội ra tay mà tiếp tục chờ đợi.
Ước chừng vài phút sau, trong hang động cũng có chút động tĩnh.
Chỉ nghe thấy một giọng nói già nua hừ lạnh, nói: “Đồ vô dụng, là ai đánh ông bị thương thành thế này?”
Theo giọng nói này xuất hiện, một bóng người đột nhiên từ trong hang động đi ra.
Chúng tôi ở phía xa, từ vị trí này không thể nhìn thấy rõ người này.
Nhưng dưới thiên nhãn tôi cũng có thể nhìn thoáng qua được quần áo của ông ta.
Ông ta mặc một cái áo liệm màu đen của người chết, lúc này ông ta đứng ở cửa động cúi xuống nhìn về trưởng làng.
Mẹ nó, tên này là người nào, sao lại mặc áo của người chết?.
Trưởng làng thấy ông ta thì lập tức vui mừng rồi vội vàng dập đầu lạy cho ông ta.
Sau đó kích động mở miệng nói: “Thiên, thiên sư, ngài, cuối cùng ngài cũng xuất hiện, đệ, đệ tử bị ba người trừ tà đánh cho ra thế này. Bọn, bọn chúng rất lợi hại, đệ tử không phải là đối thủ của chúng, hơn nữa bản mạng cổ trùng cũng sắp chết đi, xin thiên sư cho đệ tử một bản mạng cổ trùng khác.”
Nói xong, trưởng làng tiếp tục quỳ lạy.
Nhưng người mặc áo liệm kia lại trầm mặc trong giây lát mới nói với trưởng làng: “Ông lại đây!”
Nghe được lời này, Độc đạo trưởng lập tức nói: “Mau chóng chuẩn bị, chỉ cần tên kia ra tay hạ cổ chúng ta liền động thủ!”
Nói rồi Độc đạo trưởng còn bảo chúng tôi cẩn thận tiến lại gần.
Tôi và Phong Tuyết Hàn cũng không phải lần đầu tiên làm việc này nên cũng vô cùng cẩn thận, sợ rằng chân sẽ phát ra tiếng động.
Tên trưởng làng đang quỳ gối nghe được lời này, sắc mặt vui mừng tiếp tục bái lạy: “Cảm, cảm ơn thiên sư!”
Sau đó ông ta vội vàng hướng đi về phía ông già mặc áo liệm kia, mà tên này lại chẳng hề nhúc nhích.
Sau đó rất nhanh, trưởng làng đã đi tới trước mặt tên mặc áo liệm.
Ông ta cúi người, cung kính nói: “Thiên, thiên sư xin ban thưởng cổ!”
“Được! Bản thiên sư sẽ cho ông.” Tên mặc áo liệm trả lời bằng giọng khàn khàn.
Trưởng làng trong lòng kinh hỉ, hơi hơi ngẩng đầu.
Nhưng khi trưởng làng vừa ngẩng đầu lên thì ông già mặc áo liệm đột nhiên giơ tay lên, trong tay bỗng xuất hiện một cái chùy sắt ngắn màu đen.
Chùy sắt kia vừa xuất hiện đã chọc thẳng vào bụng của trưởng làng.
Chuyện này còn chưa kết thúc, sau khi đâm xong, ông già mặc áo liệm đã nhanh chóng tiến tới, sau đó cắn một cái vào cổ của trưởng làng.
Một cái tay khác đã giơ lên gắt gao ôm lấy trưởng làng, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng hút “ực ực”.
Ông ta, ông ta đang hút máu?
Trưởng làng thấy đau, lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi “A!”
Thanh âm xé rách, quanh quẩn toàn bộ hang động, kinh động không ít chim chóc.
Chúng tôi từ xa nhìn thấy một màn này, cũng đều sợ ngây người.
Đây, đây là tình huống gì vậy? Không phải muốn ban cho trưởng làng bản mạng cổ trùng sao?.
Lúc này, sao lại giết ông ta? Còn cắn vào cổ của trưởng làng?.
Nhìn thấy một màn này, ba chúng tôi đều không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Một phút trước còn bình tĩnh như nước, kết quả ngay sau đó trưởng làng đã bị cắn cổ, thọc bụng.
Sau một tiếng gào rống, dưới thiên nhãn, dương hoả trên đỉnh đầu của trưởng làng đã bắt đầu nhanh chóng tắt lụi, hiển nhiên ông ta sắp chết.
Trưởng làng trong lúc hấp hối, trong miệng còn ngắt quãng nói: “Thiên,thiên sư, vì, vì sao……”
Kết quả vừa dứt lời, tên thiên sư đã buông lỏng miệng và rút chùy sắt ra: “Đồ vô dụng, ngay cả bản mạng cổ đều dưỡng không tốt, giữ ông lại để làm gì ?”
Nói xong, dùng một chân đạp vào người trưởng làng.
Trưởng làng “Thình” một tiếng ngã trên mặt đất, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Cách đó 10 mét, chúng tôi đều sợ ngây người, không nghĩ tới người đứng sau trưởng làng lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp ra tay giết trưởng làng.