Đặt bánh sinh nhật xuống, tôi nói với Chu Vận và Vương Bảo Thành ở bên cạnh: "Xin lỗi hai người, tôi qua đó một lát!"
Nói xong, tôi đứng dậy rời đi, trực tiếp bước lên sân khấu dưới ánh mắt theo dõi của mọi người.
Lúc này nhìn quanh, tôi thấy hơn 20 bàn đầy quỷ.
Có nam, nữ, già và trẻ, nhưng gương mặt ai nấy đều vô cùng nhợt nhạt, thiếu sức sống.
Bọn họ hoặc thì thầm hoặc nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi đã bao giờ trải qua hoàn cảnh long trọng như vậy đâu? Hơn nữa phía dưới còn toàn là quỷ.
Phải biết rằng ngay cả khi còn đi học, tôi cũng chưa từng phát biểu ở trên sân khấu bao giờ.
Bị nhiều con quỷ nhìn chằm chằm như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh đã nháy mắt ra hiệu để tôi bình tĩnh lại.
Thấy Mộ Dung Ngôn như vậy, tôi biết, chính mình không thể kinh hoảng, không thể làm cô ấy mất mặt.
Tôi ép bản thân giả vờ bình tĩnh hơn, mắt nhìn thẳng mà tiến lên từng bước một.
Tôi đè nén sự căng thẳng, trước tiên chào hỏi Mộ Dung Ngôn: “Thi Muộn, sinh nhật vui vẻ!”
Nói xong, tôi lễ phép chắp tay với tất cả quỷ ở dưới sân khấu: “Tôi là Đinh Phàm, xin chào các vị tiền bối!”
Tôi trông rất khiêm tốn và tỏ vẻ cung kính với tất cả những con quỷ có mặt tại đây.
Vẻ ngoài của tôi có vẻ khiến họ rất hài lòng. Tuy không ai biết tôi nhưng cách cư xử lễ phép của tôi đã khiến những con quỷ phía dưới có ấn tượng tốt về tôi.
Từ ngoài nhìn vào, tôi có vẻ bình tĩnh không bị gò bó.
Thật ra không phải vậy, tôi hoảng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Dù sao cũng “uống rượu” với nhiều quỷ như vậy, nói chuyện cười đùa với họ mà nói không có hoảng sợ thì nhất định là nói dối.
Nhưng chuyện này mà kể ra thì cũng chẳng có ai tin.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi chắp tay chào mọi người, sau đó nhìn tôi, đồng thời trầm giọng nói: “Tra nam chết tiệt, anh làm rất tốt.”
“Tôi…” Tôi tỏ vẻ cạn lời.
Nhưng Mộ Dung Ngôn phớt lờ tôi, cô ấy nghiêng người về phía tôi, nói với những con quỷ ở dưới sân khấu: “Chuyện thứ hai, chính là hôn lễ của tôi.”
"Hôn lễ?"
"Mộ Dung tiểu thư, hôn lễ gì vậy?"
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ có quan hệ cùng người đàn ông này sao?"
"..."
Phía dưới lập tức trở nên hỗn loạn, đặc biệt là những nam quỷ trẻ tuổi, họ thậm chí còn lộ ra vẻ kinh ngạc...
Mộ Dung Ngôn không để ý đến những điều đó, tiếp tục nói: "Đúng vậy! Kết hôn. Tôi và Đinh Phàm đã kết hôn từ nửa năm trước, nguyện bên nhau đến khi răng long đầu bạc, sống chết không rời."
Mộ Dung Ngôn vừa nói xong, phía dưới lại lần nữa nổ tung.
"Cái gì? Kết hôn?"
"Không được! Đinh Phàm này là người sống, người và quỷ sao có thể sống chung được?"
"Trời ạ! Mộ Dung tiểu thư thế mà đã kết hôn rồi..."
“Mộ Dung tiểu thư kết âm hôn cùng với người này sao?”
"Không thể nào, thằng nhóc này có chỗ nào tốt chứ? Tôi hâm mộ Mộ Dung tiểu thư đã lâu, chẳng lẽ lại không thể so được với người này sao?"
"..."
Tại thời điểm này, thậm chí có hai người ngưỡng mộ Mộ Dung Ngôn cũng bắt đầu nổi giận với tôi.
Đứng trên sân khấu, tôi không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Nhưng tôi cũng không để ý tới, mà là nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Ngôn.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng hiểu được đây là đang diễn kịch.
Giữa Mộ Dung Ngôn và tôi không có bất kì quan hệ tình cảm nào. Ý định ban đầu của chúng tôi chỉ là "lợi dụng" lẫn nhau mà thôi!
Tuy nhiên, khi cô ấy nói ra câu “sống chết không rời”, người tôi khẽ run lên, tim càng thắt lại.
Không biết đây có phải là lời trong lòng của Mộ Dung Ngôn hay không, nhưng câu nói kia "nguyện răng long đầu bạc, sống chết không rời."
Nó khiến tôi cảm thấy rất xúc động, thậm chí có chút cảm động.
Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự tin đó là sự thật, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua.
Tôi nghĩ gì vậy chứ! Giữa chúng tôi không có cơ sở tình cảm, tại sao Mộ Dung Ngôn lại tuyên bố tin tức này trước mặt mọi người?
Lại còn nói giống như thật vậy, trong đây nhất định có nguyên nhân.
Nhưng nguyên nhân chính chắc chắn không phải như cô ấy nói, Mộ Dung Ngôn nhất định vì điều gì mới lôi tôi ra làm lá chắn, nhất định là có âm mưu gì đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không có vạch trần.
Thay vào đó, tôi rất phối hợp nhìn Mộ Dung Ngôn, trao cho cô ấy một cái nhìn trìu mến.
Tôi không biết kỹ năng diễn xuất của mình tốt đến đâu, nhưng khi Mộ Dung Ngôn nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của tôi, cô ấy không khỏi sửng sốt.
Sau đó, tôi thấy cô ấy đột ngột quay đầu đi tránh ánh mắt của tôi, tiếp tục nói với người ở phía dưới: "Mặc dù tôi và Đinh Phàm âm dương cách biệt, người và quỷ không thể cùng chung sống. Nhưng trước đây đã có Ninh Thải Thần và Nhiếp Tiểu Thiến chung sống đến khi bạc đầu, vậy tại sao tôi và Đinh Phàm lại không được! Cho nên, chuyện thứ hai là để mọi người nhận biết chồng của tôi, người trừ tà Đinh Phàm."