"Đổi? Nói đổi là có thể đổi sao? Bộ phim này là phim chiếu mạng có vốn đầu tư 200 vạn đó, hiện tại đổi địa điểm quay phim, chính là muốn ném 200 vạn này xuống sông xuống biển ,tôi phải giải thích thế nào với nhà đầu tư đây?"
"Nhưng……"
"Không có nhưng gì hết, chuyện trước đây là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi. Chúng ta chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ mà thôi. Nếu đắc tội với nhà đầu tư, về sau chúng ta cũng đừng nghĩ đến việc lăn lộn trong nghề này nữa..."
Nghe thấy lời này, tôi và Dương Tuyết không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới cửa.
Trong sân nhỏ có người, nhưng cổng thì đã khóa.
Tôi gõ cửa “đùng đùng đùng”, vừa gõ vài tiếng, bên trong đã truyền ra một giọng nói khó chịu: “Ai đấy!”
“Ngô Huệ Huệ kêu tôi tới đây!” Tôi trực tiếp nói.
Tôi vừa dứt lời, bên trong đã truyền đến một giọng nói kinh ngạc: "A! Đinh Phàm!"
Đồng thời tôi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, "cạch" một tiếng, cửa đã được mở ra.
Sau khi cánh cửa mở ra, tôi đã nhìn thấy Ngô Huệ Huệ đang bước ra.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Ngô Huệ Huệ liền cảm thấy choáng váng, mắt tôi như thể suýt rớt ra ngoài.
Tôi thấy Ngô Huệ Huệ mặc quần áo rất nóng bỏng, váy lụa đen và áo hình chữ V được khoét sâu.
Dường như quần áo nhỏ hơn bình thường hai cỡ, làm nổi lên một vùng da trắng nõn ở trên ngực.
Ngô Huệ Huệ hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của tôi, nhìn thấy tôi ở cửa, cô ấy đã rất ngạc nhiên: "Đinh Phàm, cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Để tôi giới thiệu Trương đạo diễn của chúng tôi với anh!"
Nói xong, Ngô Huệ Huệ đã vui vẻ quay người lại nói: “Trương đạo diễn, đây là Đinh Phàm mà tôi đã nói với ông…”
Tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt, đoàn phim chết tiệt gì vậy, bộ trang phục này không phải quá nhỏ rồi sao, cũng quá kích thích người nhìn rồi?.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, Dương Tuyết ở bên cạnh đã nhéo tôi một cái, tôi chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói: “Ôi, cô làm gì vậy?”
Tôi cau mày và sờ vào cánh tay của mình.
Cuối cùng, Dương Tuyết trừng mắt nhìn tôi nói: “Biến thái!
Nói xong hai chữ này liền mặc kệ tôi mà đi vào trong sân.
Tôi nhất thời có chút nghẹn lời, tôi đứng ở cửa với vẻ mặt đầy xấu hổ.
Không phải tôi cố ý nhìn, mà là trang phục của Ngô Huệ Huệ thật sự quá khoa trương.
Hơn nữa cô ấy vốn đã ưa nhìn, trong lúc vô thức tôi đã nhìn cô ấy thêm mấy lần.
Nhưng tôi xin thề, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ đen tối nào, càng không phải là “kẻ biến thái” trong miệng Dương Tuyết.
Không có cơ hội giải thích, tôi chỉ có thể đi theo vào trong sân.
Ngay khi bước vào sân, tôi đã liếc nhìn trái phải.
Tôi phát hiện căn biệt thự này hơi âm u, phương hướng và phong cách xây dựng của căn biệt thự này cực kỳ có vấn đề.
Mặc dù thuật phong thủy của tôi không xuất sắc lắm, nhưng tôi vẫn biết một vài điều về phong thủy dinh thự, nhà cửa.
Nói chung, nhà cho người sống phải hướng về phía nam bắc, sau lưng có núi và nước, xung quanh là núi và rừng, đây là bố cục cơ bản nhất dành cho nơi ở của người sống.
Nhưng căn biệt thự ở trước mặt tôi thì có chút ngược lại.
Bất kể bạn nhìn nó như thế nào, nó đều không giống như một căn biệt thự dành cho người sống, mà giống như một căn biệt thự dành cho người chết.
Quay mặt về hướng bắc, xây cổng ở phía tây, dựng tường giả ( tượng đài ) ở phía nam, lấy bóng mát che núi, điều này không chỉ làm trái với phong thủy của nơi ở dành cho người sống mà còn khiến căn biệt thự trở thành một cái “chung kế khí”.
Cái gọi là “chung bế khí”, chính là một cái lồng.
Có ai lại sống trong một cái lồng như thế? Đó chẳng phải là một ngôi mộ nơi dành cho người chết nằm sao?
Vừa bước vào sân, tôi đã cảm thấy được sự lạnh lẽo và u ám.
Không những thế, tôi còn liếc mắt nhìn thoáng qua các nhân viên đang có mặt ở đây.
Tôi nhìn thấy những nhân viên này đều có vẻ mặt tái nhợt, ấn đường biến thành màu đen, khí sắc thật không tốt.
Trong lúc tôi tiếp tục nhìn xung quanh và thu thập thông tin, Trương đạo diễn trong miệng Ngô Huệ Huệ đã đi tới.
Trương đạo diễn là một người đàn ông trung niên gầy gò, lúc này lông mày của ông ấy đang nhíu lại, trông có vẻ ông ấy không vui vì sự có mặt của tôi và Dương Tuyết.
Ngô Huệ Huệ tiếp tục giới thiệu: Trương đạo diễn, anh Đinh đã làm trong nghề này nhiều năm, là người có bản lĩnh thật, anh ấy chắc chắn có thể giải quyết những phiền phức mà đoàn phim của chúng ta đang gặp phải!"
Nói xong, Ngô Huệ Huệ đã quay sang tôi và nói: "Đinh Phàm, đây là Trương đạo diễn!"
Thấy Ngô Huệ Huệ giới thiệu, tôi khẽ mỉm cười nói: “Xin chào!”
Vừa nói, tôi vừa đưa tay ra một cách lịch sự.
Nhưng Trương đạo diễn chỉ liếc mắt nhìn tôi, căn bản không có ý muốn bắt tay với tôi, ngược lại còn hỏi: "Đinh tiên sinh đúng không?! Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"