Cho nên có thể thuê được một căn biệt thự tốt như vậy làm địa điểm quay phim, cả đoàn đều cảm thấy mình đã kiếm được một khoản hời.
Sau khi thanh toán tiền xong, cả đoàn làm phim liền đến đây.
Do hạn chế về chi phí, toàn bộ nhân viên chỉ có khoảng hai mươi người.
Hầu hết nhân viên trong đoàn phim đều đảm nhận rất nhiều vai trò, thậm chí cả đạo diễn, nhân viên ánh sáng linh tinh, ..., đôi khi còn phải tham gia vào bộ phim để diễn vai khách mời hoặc khách qua đường.
Ban đầu, toàn bộ đoàn làm phim rất đoàn kết với nhau và tất cả mọi người đều muốn làm tốt bộ phim này.
Nhưng khi họ đến căn biệt thự này, một số điều kỳ lạ đã xảy ra.
Hai ba ngày đầu cũng không có gì, ăn uống, sinh hoạt, quay phim đều ở đây.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ tư, những điều kỳ lạ đã xảy ra.
Mỗi đêm khi đi ngủ, họ sẽ nghe thấy một số âm thanh không thể giải thích được, đôi khi là tiếng bước chân, đôi khi là tiếng móng tay cào vào cửa, đôi khi là tiếng khóc của một đứa trẻ.
Ban đầu mọi người đều không để ý đến, nhưng thời gian trôi qua, tình hình không hề thuyên giảm mà ngày càng trầm trọng hơn.
Một đêm nọ, một nhân viên đạo cụ đói bụng và đang đi vào phòng khách để pha một tô mì ăn liền.
Kết quả phát hiện trong phòng khách có một người treo cổ, người này mặc đồ trắng, treo trên đèn chùm, cứ lắc lư trong phòng khách.
Người nhân viên đạo cụ này đã sợ hãi mà liên tục hét lên.
Kết quả là sau khi mọi người cạy tới thì phát hiện trong phòng khách không có gì.
Nhưng nhân viên đạo cụ lại khăng khăng rằng anh ta thực sự nhìn thấy một người mặc đồ trắng đang treo cổ ở trong phòng.
Bởi vì không tìm được gì, chuyện này cũng chỉ có thể cho qua.
Nhưng những ngày sau đó, tình hình của nhân viên đạo cụ này lại không được lạc quan.
Mỗi ngày đều mặt mày ủ dột, ăn cơm đều có thể ngủ, lúc làm việc cũng luôn phạm sai lầm.
Không những thế, mười ngày trước, khi anh ta đang đi xuống cầu thang thì đột nhiên lại ngã từ trên cao xuống.
Cú ngã này không quá nghiêm trọng, nhưng đầu của anh ta lại đập vào một góc của bàn cà phê.
Vì vậy anh ta đã hôn mê ngay tại chỗ, máu chảy đầm đìa, dù đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vẫn không cứu được anh ta...
Sự cố này là một cú sốc lớn đối với toàn bộ người trong đoàn làm phim, dù sao cũng có người chết.
Nhưng đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, mọi người đều nhìn thấy, chính là do nhân viên đạo cụ kia không cẩn thận mà ngã cầu thang, cuối cùng đập đầu vào bàn cà phê mà chết.
Đoàn làm phim nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tiếp tục làm việc.
Nhưng người trong đoàn phim sau khi tiếp tục làm việc lại không được yên bình như trước.
Mỗi đêm, trong biệt thự sẽ có một số "động tĩnh" không thể giải thích được.
Đầu tiên là có một người nào đó trong đoàn phim sau khi giật mình tỉnh giấc từ trong mơ đã nói rằng mình đã bị người nào đó sờ soạng.
Sau đó lại có người mộng du mà chạy vào phòng người khác.
Càng kỳ quái chính là, rất nhiều người trong đoàn phim rõ ràng là ngủ trên giường, nhưng không hiểu sao ngày hôm sau tỉnh lại sẽ nằm trên mặt đất, trước đó bọn họ cũng không hề phát hiện ra.....
Nghe vậy, tôi không khỏi nhướng mày, đồng thời liếc nhìn căn biệt thự.
Tục ngữ nói, nhấc người sống lên bàn ăn là việc làm của kẻ ác. Chuyển người sống xuống giường là do ma quỷ làm.
Những người này vô duyên vô cớ bị chuyển xuống giường cũng không phải là một chuyện tốt.
Nhưng tôi cũng không nói gì, mà tiếp tục lắng nghe.
Trương đạo diễn tiếp tục nói: "Cả đoàn phim của chúng tôi đều rất mệt mỏi và căng thẳng. Đây không tính là cái gì, quan trọng là... hai ngày trước, một người khác trong đoàn phim của chúng tôi đã chết..."
“Người đó chết như thế nào?” Dương Tuyết đột nhiên cắt ngang.
Vẻ mặt của Trương đạo diễn âm trầm, thở dài nói: "Cũng là bị ngã chết! Nhưng chỗ ngã và vị trí của vết thương lại giống hệt nhân viên đạo cụ đã chết trước đó!"
"Thật sự giống hệt nhau?"
"Đúng vậy, đều là thái dương bên trái đập vào một góc của bàn cà phê. Hơn nữa, bọn họ đều ở chung một phòng. Đinh đạo trưởng, cậu nghĩ thử xem, có phải chuyện này có vấn đề gì không..." Trương đạo diễn ngập ngừng hỏi.
Những người khác ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Tôi trầm mặc một hồi, mới nói: “Vậy lần này mọi người cũng nhìn thấy anh ta ngã cầu thang à?”
"Vâng! Là tôi, Tiểu Trần và Tiểu Long đều nhìn thấy!" Người lên tiếng là một người phụ nữ trung niên, hình như là một chuyên viên trang điểm.
"Phải! Tiểu Long và tôi cũng nhìn thấy! Lúc đó anh Mao nói mình buồn ngủ, định lên lầu ngủ một giấc, anh Mao vừa lên đến đầu cầu thang, không hiểu sao lại bước hụt, cuối cùng ngã xuống!" Một nam diễn viên trẻ nói.
"Ừm! Đúng rồi, trong biệt thự có camera giám sát! Tôi lấy cho đạo trưởng xem." Một diễn viên khác nói xong liền chạy vào biệt thự, một lúc sau liền lấy ra một chiếc USB.